Disneyland 1972 Love the old s
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326334

Bình chọn: 9.5.00/10/633 lượt.

làm hòa với Khuất Vân.

Có lẽ, từ bên ngoài nhìn vào, Khuất Vân tuy đã tổn

thương cô, nhưng anh đã biết lỗi, đã ăn năn, đã dùng toàn bộ sức lực để cứu

vãn, nếu đã vậy, cô không nên tự làm khó mình, nên quý trọng người trước mắt,

nên ở bên Khuất Vân một lần nữa.

Chỉ là, suy nghĩ của người trong cuộc lại không giống

vậy.

Du Nhiên không qua được chính suy nghĩ của mình.

Vẫn không cách nào phóng khoáng như vậy, thoải mái như

vậy.

Dù sao, cô đã yêu sâu nặng như vậy, bị thương sâu nặng

như vậy.

Cô vẫn tiếp tục suy nghĩ, rốt cuộc cô và Khuất Vân

phải đi bước tiếp theo thế nào?

Du Nhiên thở dài, đút điện thoại vào trong túi.

Cuộc phẫu thuật thành công, không xảy ra bất cứ chuyện

gì ngoài ý muốn, chỉ là Cổ Thừa Viễn gầy đi nhiều, sức khỏe bị ảnh hưởng.

Mỗi ngày Bạch Linh đều đun những loại canh dưỡng

thương bồi bổ, Du Nhiên chịu trách nhiệm đưa tới trước mặt Cổ Thừa Viễn, tự tay

đút cho anh ta uống.

May mà thân thể vốn tốt, một vài ngày sau, Cổ Thừa

Viễn đã có thể xuống đất đi vài bước.

Rất nhiều lúc, Cổ Thừa Viễn nhìn Du Nhiên, muốn nói

lại thôi.

Du Nhiên biết, anh ta muốn hỏi tình trạng của Cổ Chí.

Cổ Chí lớn tuổi, khôi phục chậm hơn anh ta, nhưng hôm

trước đã có thể ngồi dậy, mở miệng nói chuyện.

Nhưng, Du Nhiên cũng biết, từ sau khi tỉnh dậy, cho

tới giờ Cổ Chí vẫn không nhắc tới tên của Cổ Thừa Viễn.

Chưa từng.

Du Nhiên không đành lòng để Cổ Thừa Viễn tiếp tục

ngóng đợi như thế, vì vậy, cô chủ động tới phòng bệnh của Cổ Chí.

Khi cô tới, Cổ Chí đang nhàn nhã nằm trên giường, xem

ti vi.

“Ông không quan tâm tới tình trạng của anh ấy sao?” Du

Nhiên cảm thấy tức giận với thái độ dửng dưng của ông ta.

Cổ Chí cầm lấy điều khiển từ xa, chuyển kênh, không

thèm liếc nhìn Du Nhiên một cái, chỉ dùng giọng nói thờ ơ nhất thế gian để nói:

“Nó chết rồi à?”

“Sao có thể?!” Du Nhiên nhíu mày.

“Nếu chưa chết thì có gì phải hỏi?” Vẻ mặt Cổ Chí

không có cảm xúc gì, cùng với vẻ hối hận chân thành trước đó Du Nhiên nhìn thấy

là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Là anh ấy cứu ông! Lẽ nào ông không muốn thăm anh ấy

lấy một lần sao?” Du Nhiên bỗng nhớ lại sự lo lắng trong ánh mắt mẹ cô khi nghe

cô kể về chuyện này, trong nháy mắt, cô cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như

cô đã nghĩ.

“Tôi đã cho nó sinh mênh, giờ nó nên trả lại cho tôi.”

Giọng nói Cổ Chí không phải sự trầm thấp khi bị bệnh nặng, mà là sự cứng rắn,

vô tình như sắt thép.

Du Nhiên kích động tiến lên trước một bước: “Nhưng hôm

đó rõ ràng ông đã ra vẻ sám hối trước mặt tôi, ông…”

“Nếu tôi không nói thế, sao có thể lừa được nó hiến

gan cho tôi?” Lời nói của Cổ Chí khiến toàn thân Du Nhiên lạnh run.

“Sao ông có thể làm vậy?!” Du Nhiên bỗng cảm thấy mắt

hoa lên, giống như thế giới vốn thanh bình đột nhiên bị màu đen từ bên ngoài

xâm nhập, bóp chặt.

“Khi cô muốn sống, cô có thể làm một số chuyện, nói

một số lời trái lương tâm, tỏ vẻ yếu đuối một chút, có gì ghê gớm đâu?” Hôm nay

thời tiết thật đẹp, bầu trời trong vắt, không một gợn mây, ánh mặt trời thỏa

sức chiếu vào phòng bệnh, nhưng dù có sáng đến thế nào chăng nữa cũng không

khiến những đường cong cứng rắn trên gương mặt Cổ Chí mềm mại hơn được.

Gương mặt ông ta thon gầy, giống như một con dao lạnh

lùng, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ làm trái tim người ta bị cắt một cái.

“Ông không phải người!!!” Du Nhiên mạnh mẽ lên án:

“Sao ông có thể tổn thương anh ấy như thế?!”

Cổ họng Cổ Chí giống như làm từ băng, mỗi một chữ

thoát ra đều như băng tuyết: “Nếu đây là làm tổn thương nó, cô cũng là đồng

lõa… Nếu cô không khuyên nó, nó sẽ cứu tôi sao?”

Những lời này giống như một chậu nước đá giữa trời

đông, dội xuống Du Nhiên từ đỉnh đầu tới gót chân, khiến cô lạnh đến mức hàm

răng va vào nhau lập cập.

Đúng vậy, cô là đồng lõa, là cô ngu ngốc đã khuyên Cổ

Thừa Viễn tha thứ, đã khuyên Cổ Thừa Viễn hiến gan, đã khuyên Cổ Thừa Viễn chịu

tổn thương một lần nữa.

Du Nhiên nghe thấy được tiếng vang từ chính hàm răng

của mình, ngoài ra, còn có tiếng động từ cửa truyền đến – tiếng nắm tay, bị

người ta siết rất chặt, rất chặt, chặt như muốn bóp nát chính nó.

Du Nhiên quay đầu, nhìn thấy Cổ Thừa Viễn đứng bên

cửa.

Không có kích động hay bất cứ cảm xúc nào khác, vẻ mặt

anh ta rất bình tĩnh, giống như vực sâu không đáy, giống như nước trong giếng

cổ, nơi ánh mặt trời không cách nào chiếu tới được, hoàn toàn không có một gợn

sóng.

Thế nhưng, sắc mặt anh ta tái nhợt, giống như máu toàn

thân đều dồn hết về lòng bàn chân.

Du Nhiên đứng sững tại chỗ, hoàn toàn mất đi khả năng

tư duy, cô không biết phải làm thế nào mới có thể giảm sự tổn thương của Cổ

Thừa Viễn tới mức thấp nhất.

Có lẽ, làm thế nào cũng là vô dụng.

Thời gian bất lực của Du Nhiên cũng không kéo dài lâu

– Cổ Thừa Viễn xoay người, dùng sự bình tĩnh đặc biệt của anh ta, rời đi.

Du Nhiên vội vàng cất bước, đuổi theo anh ta.

Nhưng cô không dám tới gần, bởi vì cô không biết nên

làm gì, nên nói gì với anh ta.

Vì vậy, cô chỉ có thể đi theo anh ta từng bước.

Trên hành lang, hai người, một trước một sau, người