Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326440

Bình chọn: 7.5.00/10/644 lượt.

hông xứng để làm vậy. Nguyện

vọng duy nhất của tôi là có thể trước khi chết nhìn thấy thằng bé một lần… Tôi

chỉ muốn nhìn thằng bé một chút, đứa con trai duy nhất của tôi.”

Thân thể Cổ Chí đã vô cùng suy yếu, đối với ông ta,

nói nhiều như vậy đã là quá sức rồi, không lâu sau, ông ta lại nặng nề ngủ.

Du Nhiên ra khỏi phòng bệnh, hỏi thăm khắp nơi, cuối

cùng cũng tìm được Cổ Thừa Viễn trên sân thượng.

Anh ta đang hút thuốc, khói trắng luẩn quẩn vờn quanh

gương mặt anh ta.

Du Nhiên đi tới phía sau anh ta, không biết phải mở

miệng thế nào, đành lẳng lặng đứng đó.

Qua thật lâu, Cổ Thừa Viễn mới hỏi: “Ông ta thế nào

rồi?”

Lúc này Du Nhiên mới kể lại toàn bộ những điều Cổ Chí

vừa nói trong phòng bệnh.

Trong khi nghe, Cổ Thừa Viễn không lên tiếng, tiếp tục

hút thuốc.

Một cơn gió thổi tới, khiến khói thuốc bay vào mũi và

miệng Du Nhiên, cô không nhịn được bắt đầu ho khan.

Thấy vậy, Cổ Thừa Viễn lập tức dập tắt thuốc lá, xoay

người, vỗ nhẹ lên lưng Du Nhiên.

Sau khi vỗ vỗ, tay anh ta bỗng nhiên khẽ động, chớp

mắt đã ôm Du Nhiên vào lòng.

Du Nhiên muốn giãy dụa theo phản xạ, nhưng một câu nói

của Cổ Thừa Viễn khiến cô bỏ qua cho ý định này: “Du Nhiên, anh mệt muốn chết,

để anh dựa vào một lát, được không?”

Giọng nói của anh ta mang theo một cảm giác cầu xin bất

lực, khàn khàn trầm thấp, thấm qua da, truyền vào tận xương tủy, bất cứ ai cũng

không thể từ chối.

Du Nhiên để mặc anh ta tựa đầu trên người mình.

Cơn gió mát mang theo hương vị của nắng thổi lời nói

của Cổ Thừa Viễn vào trong tai Du Nhiên.

“Biết vì sao anh lại hận Khuất Vân như vậy không? Bởi

vì khi anh và Khuất Vân ở cùng một phòng ký túc, anh đã từng tận mắt nhìn thấy

bố mẹ cậu ta ân cần hỏi thăm cậu ta, nhưng thái độ của Khuất Vân đối với sự

quan tâm của bọn họ rất lạnh lùng. Tình thương của bố mẹ, một thứ mà anh vĩnh

viễn không thể có, trong mắt cậu ta lại không đáng để tâm đến, vì vậy, anh ghen

tỵ với cậu ta, ghen tỵ tới mức căm hận. Cho nên anh vờ làm bạn của cậu ta, cho

nên anh mới có ý định để cậu ta nhìn thấy sự phản bội của anh và Đường Ung Tử.”

Bầu trời rất xanh, là một màu xanh rất tinh khiết,

không có bất cứ tạp chất nào, một chiếc máy bay bay qua bầu trời phía trên bọn

họ, phát ra những tiếng ù ù, phá tan những đám mây thành từng mảnh nhỏ.

“Anh đối với em, cũng là như vậy phải không, khi anh

đau khổ, em lại không hề hay biết, thậm chí còn vô số lần thể hiện sự hạnh phúc

của mình ngay trước mặt anh.”

Anh, nhìn xem, bố mẹ mua váy và giày mới cho em này,

có đẹp không?

Anh, cuối tuần sau bố mẹ sẽ đưa em đi công viên trò

chơi.

Anh, vì sao bố anh chưa bao giờ đưa anh ra ngoài chơi?

Chính Du Nhiên cũng không còn nhớ rõ, rốt cuộc, rốt

cuộc cô đã xát muối lên vết thương của Cổ Thừa Viễn bao nhiêu lần.

“Đúng vậy.” Cổ Thừa Viễn vùi mặt sâu vào trong tóc Du

Nhiên, ngửi hương thơm đặc biệt tươi mát của cô: “Anh ghen tị với em, ghen tị

từng chút hạnh phúc của em, anh cho rằng, nếu không vì em, mẹ sẽ không bỏ anh

lại, anh cho rằng, em chính là người đã cướp đi hạnh phúc của anh.”

“Ngày từ ngày đầu tiên gặp em, anh đã lên kế hoạch làm

sao để em cảm nhận được sự đau khổ sâu nhất. Sau nhiều năm, cuối cùng anh đã

làm được, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của em, anh lại phát hiện, kết quả này

không khiến anh vui vẻ như anh đã tưởng.”

“Sau khi đã tổn thương em, anh mới biết được mình thật

sự muốn gì từ em – điều anh muốn chính là khi em kéo cánh tay anh, cố ý cau mày

làm nũng; điều anh muốn chính là em dựa vào vai anh, nụ cười rạng rỡ như ánh

mặt trời; điều anh muốn chính là em không hề cảnh giác ngủ trên người anh, cho dù

đang ngủ vẫn nắm chặt lấy áo anh, giống như chỉ cần có anh là có được toàn bộ

thế giới.”

“Thế nhưng một Du Nhiên như vậy không bao giờ quay trở

về nữa. Em bị anh đâm mạnh một dao, từ đó về sau, ánh mắt em nhìn anh tràn ngập

đề phòng và trốn tránh.”

“Anh bắt đầu quấn lấy em, anh uy hiếp em, anh ép bức

em, đều để có được em lần nữa, anh tự cao tự đại cho rằng, em sẽ tha thứ cho

những tổn thương anh từng mang đến cho em, cuối cùng em sẽ trở về.”

“Thế nhưng, ngày hôm nay, khi nhìn thấy bộ dáng đó của

ông ta, khi anh nhớ tới những thương tổn ông ta đã gây ra cho anh, anh mới hiểu

được cảm nhận của em, mới hiểu được sự chối từ của em đối với anh – tha thứ,

không phải một chuyện dễ dàng.”

Cổ Thừa Viễn dựa vào càng ngày càng nặng, giống như

anh ta không thể chịu nổi bất cứ điều gì nữa.

“Du Nhiên, nói cho anh biết, rốt cuộc anh nên làm gì

bây giờ?”

Đám mây bị xé rách, trải qua thời gian tự sửa chữa lại

hợp với nhau, nổi bật trên nền trời xanh biếc, như chốn thiên đường, càng tươi

đẹp.

“Anh, cứu ông ta đi, ông ta đã biết sai rồi, cho hai

bố con anh một cơ hội, mở ra nút thắt trong lòng anh, sống một cuộc sống mới.”

Du Nhiên nói.

Cổ Thừa Viễn đồng ý.

Trải qua một loạt kiểm tra, trong thời gian ngắn nhất

bệnh viện đã sắp xếp cuộc phẫu thuật cho bọn họ.

Ngày phẫu thuật, Du Nhiên đi cùng Cổ Thừa Viễn.

Trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Cổ Thừa Viễn

cầm tay Du Nhiên, nhẹ


XtGem Forum catalog