
tục
lắc đầu: “Đối với anh, em đã không còn loại cảm giác này.”
“Bởi vì, trong lòng em đã có Khuất Vân, phải không?”
Giọng nói của Cổ Thừa Viễn càng ngày càng gần.
“Em không biết.” Du Nhiên cảm thấy đầu mình sắp bị lắc
đến choáng váng rồi.
“Du Nhiên, chỉ có em mới có thể cứu anh.” Giọng nói
của Cổ Thừa Viễn vang lên ngay bên tai Du Nhiên.
Du Nhiên giật mình, đang muốn chạy đi lại bị Cổ Thừa
Viễn ôm lấy từ phía sau.
Thật chặt, giống như người đang chết đuối giữa biển
bắt được một tấm gỗ.
Cô là sự cứu vớt duy nhất của anh ta, buông tay, chính
là chết.
“Cổ… Anh, anh đừng như vậy.” Du Nhiên giãy dụa.
“Du nhiên, em muốn anh làm thế nào mới bằng lòng ở lại
bên anh, chỉ cần em nói, bất cứ chuyện gì, anh đều sẽ làm.”
Giọng nói của Cổ Thừa Viễn, tư thế của anh ta, đều hạ
xuống rất thấp, giống như tự vùi mình vào trong bụi.
Sợi tóc của anh ta chạm vào vai Du Nhiên, giống như
anh ta đang khom người xuống.
Con thú luôn luôn dữ tợn, trong khi máu me đầm đìa,
thở một hơi hấp hối cũng khiến người ta thương hại.
Vì vậy, Du Nhiên thất thần, cho tới khi một đôi môi
lạnh lẽo chạm vào cần cổ cô, cô mới hồi phục tinh thần, đứng bật dậy, rời khỏi
Cổ Thừa Viễn.
“Anh, anh và em, sau này chỉ có thể là quan hệ anh
em.” Du Nhiên thẳng thắn nói với anh ta: “Khoảng thời gian trước đây không thể
quay trở lại, chúng ta hãy quên hết tất cả đi.”
Du Nhiên không quay đầu lại, nhưng sống lưng cô có thể
cảm giác được sự nặng nề phía sau, giọng nói của Cổ Thừa Viễn thật hiu quạnh:
“Có thể đối với em, khoảng thời gian đó không quan trọng, nhưng đối với anh,
lại là quãng thời gian vui sướng duy nhất… Vì vậy, anh không thể quên, anh
không làm được.”
Là cô vô tình sao? Du Nhiên nghĩ.
Khi hẹn hò với Cổ Thửa Viễn và Khuất Vân, cô đều dùng
hết toàn bộ tâm trí và sức lực, thế nhưng cuối cùng, chỉ có sự đả kích liên
tiếp.
Không sao, ai chẳng vấp ngã vài lần, Du Nhiên có thể
tự mình đứng lên.
Thế nhưng vì sao, khi cô bắt đầu cuộc sống mới, hai
người bọn họ lại liên tục chạy tới, chân thành tha thiết thể hiện tình yêu của
họ với cô?
Nếu vậy, những tổn thương trước đó, là cái gì?
Đau nhức, tuy đã là quá khứ, nhưng có những ký ức mà
Du Nhiên không cách nào đơn giản để cho chúng tiêu tan được.
Mấy ngày tiếp theo, Cổ Thừa Viễn vẫn nằm viện để quan
sát, Du Nhiên có thời gian sẽ tới thăm anh ta.
Dường như phải nhìn thấy cô, đôi mắt u ám của Cổ Thừa
Viễn mới có thể có màu sắc một lần nữa.
Du Nhiên quyết định, chỉ cần Cổ Thừa Viễn ra viện, cô
lập tức sẽ hạn chế gặp mặt anh ta, như vậy, đối với cả hai người đều tốt.
Nhưng chuyện ngoài dự đoán thường xuyên xảy ra.
Hôm nay, khi mở cửa phòng bệnh Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên
nhìn thấy bên trong có một người đàn ông trung niên mặc Âu phục, đi giày da.
Nhìn thấy Du Nhiên, người đàn ông trung niên cũng dừng
lại đề tài vừa rồi, đứng dậy nói: “Thừa Viễn, chuyện này, cháu nghĩ lại cho kỹ
đi, bất kể cháu có quyết định gì, chúng ta đều sẽ hiểu, dù sao, người cha như nó
cũng chưa làm tròn trách nhiệm.”
Nói xong, người đàn ông trung niên gật đầu với Du
Nhiên, chào hỏi một tiếng rồi rời đi.
Du Nhiên phát hiện, hôm nay Cổ Thừa Viễn nhìn thấy cô
cũng không vui vẻ như ngày thường, đáy mắt anh ta giống như có màu sắc tăm tối,
sâu kín.
Từ câu nói cuối cùng của người đàn ông trung niên kia,
Du Nhiên biết sự khác thường của Cổ Thừa Viễn nhất định có liên quan đến bố anh
ta, Cổ Chí.
Nhưng Du Nhiên không hỏi, cô chỉ cắm bó hoa đã mang
đến vào bình hoa.
Còn Cổ Thừa Viễn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu
sau mới nói: “Có thể đi dạo cùng anh một lúc không?”
Giữa hè, ánh nắng gay gắt, dưới một giàn nho, hai
người ngồi xuống, một ánh nắng xuyên qua giàn cây chiếu lên người, cảm giác
thật ấm áp.
“Bởi vì nghiện rượu nhiều năm, gan ông ta đã xơ cứng,
phải ghép gan càng sớm càng tốt, thế nhưng loại gan cho nhóm máu O Rh âm tính
như ông ta rất hiếm, cho dù trả giá cao cũng không mua được. Ý của bác anh là
hy vọng anh có thể cắt gan để cứu ông ta.”
Giờ Du Nhiên mới biết thì ra người đàn ông trung niên
vừa rồi là anh trai của Cổ Chí.
“Em nói xem, anh có nên đồng ý hay không?” Cổ Thừa
Viễn hỏi.
Du Nhiên nghĩ, vấn đề này là vấn đề khó trả lời nhất
trên đời, thậm chí cả dũng khí để mở miệng cô cũng không có.
Những vết thương trên lưng Cổ Thừa Viễn quá mức rõ
ràng, đáng sợ, da thịt bị thương như vậy, vết thương trong lòng phải dùng ngôn
từ naò để biểu đạt?
Đối với anh ta mà nói, Cổ Chí hoàn toàn là một ác quỷ.
Trớ trêu là sinh mệnh của anh ta lại do chính ác quỷ
đó ban cho, nếu Cổ Thừa Viễn từ chối, như vậy, Cổ Chí chỉ còn con đường chết.
Du Nhiên muốn đặt mình vào Cổ Thừa Viễn để suy nghĩ,
nhưng khi cô làm như vậy lại cảm thấy rùng mình.
Cô không cách nào thừa nhận tất cả những chuyện Cổ
Thừa Viễn đã trải qua.
“Nghĩ lại, đã rất nhiều năm rồi anh chưa gặp ông ta,
từ khi bắt đầu tự lập, anh dọn ra ngoài, cũng không trở lại nữa, không liếc mắt
nhìn ông ta lấy một lần nữa.”
Cổ Thừa Viễn ngẩng đầu lên, cái bóng của giàn cây lay
động trên gương mặt sắc nét của anh