
ỉnh
lại: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
“Mẹ hoàn toàn không để ý đến Thừa Viễn đã tổn thương
con, mẹ quá vô ý.” Bạch Linh thấp giọng nói.
“Chuyện này đã qua, mẹ, đừng nghĩ tới nữa, hiện giờ
con tốt lắm.” Du Nhiên ngồi dậy.
“Bất kể là với con, hay với Thừa Viễn, mẹ đều không
xứng là một người mẹ.” Trong giọng nói của Bạch Linh mang theo rất nhiều tự
trách.
“Mẹ, mẹ đã làm rất tốt rồi, bố mẹ không thể ngăn cản
tất cả những nguy hiểm cho con cái.” Du Nhiên an ủi, khuyên giải.
“Thật ra, Thừa Viễn hận mẹ là đúng lắm.” Đôi môi Bạch
Linh tái nhợt: “Mẹ thật sự, thật sự đã mắc nợ thằng bé rất nhiều.”
“Mẹ, đừng nghĩ như vậy.”
“Sau khi mẹ lấy bố con, Cổ Chí càng đánh thằng bé
nhiều hơn, có một lần, thằng bé bị thương khắp người, trốn từ trong nhà ra, ôm
lấy chân mẹ, khóc xin mẹ ở bên thằng bé.” Giọng nói của Bạch Linh có chút nặng
nề, khàn khàn: “Ngay sau đó, Cổ Chí tới, ông ta muốn mang thằng bé về. Lúc đó,
mẹ đang có thai con, không dám dùng sức, vì vậy, mẹ buông tay Thừa Viễn, tận
mắt mẹ đã thấy Cổ Chí đưa thằng bé đi… Sau lần đó, xương sườn Thừa Viễn và chân
thằng bé bị đánh gãy.”
“Mẹ vĩnh viễn không quên ngày mẹ tới bệnh viện thăm
thằng bé, ánh mắt Thừa Viễn nhìn mẹ, giống như… có thứ gì đó đã hoàn toàn bị
dập tắt, là thất vọng vô tận. Đúng vậy, người mà thằng bé vốn tưởng rằng sẽ là
người duy nhất trên thế giới có thể bảo vệ thằng bé, đến cuối cùng, ngay trước
mắt, lại không chút do dự buông tay thằng bé.”
“Mẹ vẫn luôn nói, mẹ coi thằng bé như đứa con do chính
mình sinh ra, nhưng nửa đêm tỉnh lại từ trong mơ, mẹ tự hỏi, nếu lúc đó người
bị mang đi là con, mẹ nhất định, nhất định sẽ quên mình mà che chở trước mặt
con, chứ không phải buông đôi bàn tay run run bất lực đang cầm chặt lấy tay mẹ
kia.”
“Nhưng, mẹ, mẹ vốn…”
Du Nhiên không nói tiếp nữa, nhưng Bạch Linh hiểu ý
cô: “Vốn không phải mẹ của Thừa Viễn phải không? Nhưng, ngay từ ngày đầu tiên
Thừa Viễn chào đời, thằng bé đã ở bên mẹ, thằng bé vẫn cho rằng mẹ là mẹ ruột
của nó, vẫn luôn ỷ lại mẹ, bảo vệ mẹ, coi mẹ là người thân nhất trên thế giới.
Mẹ cũng từng vô số lần thề với thằng bé, nói sẽ không bao giờ rời khỏi thằng
bé. Nhưng tới cuối cùng, mẹ vẫn buông tay…”
Du Nhiên không còn lời nào để nói nữa, việc duy nhất
cô có thể làm chỉ là ôm lấy đôi vai của mẹ.
“Thằng bé thật đáng thương, thường bị đánh đến mức
thương tích đầy người, mẹ không thể nào tưởng tượng được thân thể bé nhỏ kia
làm thế nào chịu được những cú đấm, cú đá ấy.”
“Thằng bé bị thương rất nhiều lần, một lần, vì không
đứng thứ nhất trong kỳ thi, Cổ Chí dìm đầu thằng bé vào nước gần một phút.
Trước kia Thừa Viễn rất thích bơi, nhưng sau lần đó, chỉ cần chạm tới nước,
thằng bé sẽ sợ hãi hét lên…”
“Giống như thằng bé nói, mỗi tháng đưa thằng bé tới
nhà chúng ta không phải bồi thường, mà là một loại dằn vặt. Nhìn sự vui vẻ,
hạnh phúc không thuộc về mình, trái tim Thừa Viễn nhất định sẽ đau đớn như bị
chà đạp, nhưng mẹ một chút cũng không phát hiện ra.”
“Thừa Viễn hận mẹ, vì vậy, mới chọn cách tổn thương
con để trả thù mẹ, thế nhưng, mẹ không có tư cách trách cứ thằng bé, cũng không
có tư cách an ủi con.”
Lòng bàn tay Du Nhiên cảm nhận từng đợt chấn động do
run rẩy truyền đến từ vai Bạch Linh.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, thứ nên trả, con đã trả cho
anh ta rồi, từ nay về sau, chúng ta cứ coi như trong cuộc đời chúng ta không có
người này là được.” Du Nhiên nói.
Bạch Linh khẽ thở dài, trong âm điệu có chút lặng lẽ,
tâm trạng phức tạp.
Bà giương mắt, nhìn về phía cành lá ngoài cửa sổ, một
lúc lâu sau mới cố gắng lấy lại tinh thần, nói: “Mẹ đi đun chè hạt sen cho
con.”
Du Nhiên nhớ những lời Cổ Thừa Viễn từng nói, cô biết,
anh ta sẽ không bỏ cuộc.
Quả nhiên như cô dự đoán, anh ta lại tìm tới.
Đó là một tuần sau, Du Nhiên tới hiệu sách mua sách
tham khảo, trên đường về nhà, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, bên cạnh là
Cổ Thừa Viễn.
Gương mặt anh ta vẫn tuấn tú, lãng tử như trước, dáng
người anh ta vẫn cao lớn như trước, thái độ của canh ta vẫn ung dung như trước.
Anh ta có thói quen nghiêng đầu, làn da trên cần cổ
lạnh lẽo, nhẵn mịn như ngọc.
Khi đó, cô đang mặc một chiếc váy dài phong cách
Bosnia, dưới chân là đôi tông, lạch bạch bước đi, trong tay ôm một chồng sách
tham khảo, vài sợi tóc dính trên trán vì mồ hôi.
Nhìn thấy anh ta, Du Nhiên dừng lại.
Bởi vì cô biết, có trốn cũng chẳng có tác dụng gì.
“Em đã về.” Thừa Viễn dùng những lời này để dạo đầu.
“Có chuyện gì không?” Du Nhiên hỏi, ánh mặt trời rất
chói, đâm vào mắt cô khiến cô nhíu mày, giống như không còn kiên nhẫn.
“Giữa chúng ta, luôn luôn có chuyện.” Cổ Thừa Viễn
thong thả, ý tứ sâu xa nói.
“Trời rất nóng, phiền anh đừng làm mất thời gian của
tôi.” Sách quá nặng, Du Nhiên cảm thấy cánh tay rất mỏi.
“Em và Khuất Vân, thế nào rồi?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Những chuyện không liên quan đến anh thì đừng hỏi.”
Du Nhiên không khách khí.
“Với thằng nhóc Long Tường kia, hẳn là làm rõ ràng rồi
chứ?” Cổ Thừa Viễn thản nhiên nói.
Nghe vậy, Du Nhiên cũng không cảm thấy ngạc nhiên,