80s toys - Atari. I still have
Chạy Theo Hạnh Phúc

Chạy Theo Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321530

Bình chọn: 10.00/10/153 lượt.

i ngờ y thuật của tôi đấy à?”

Người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang, cười nói

với An Hòa: “Đang khâu, ra ngay thôi.”

Tâm trạng căng thẳng của An Hòa thả lỏng phân

nửa, lúc này mới phát hiện chân đã mềm nhũn, vội vàng vịn lấy

tường.

“Cháu không cảm tạ tôi sao?” Giọng nói trêu đùa

của người đàn ông truyền tới từ đỉnh đầu, An Hòa ngẩng đầu lên nhìn

lại, lúc này mới nhìn rõ ràng tướng mạo của người bác sĩ đã cứu

Hạ Viêm, khoảng trên 40 tuổi, thân hình cao lớn uy vũ, nụ cười hiền hòa

dễ gần.

“À…!” Người ta là đại ân nhân cứu người, chắc

hẳn là muốn mình cảm tạ.

Nghiêm chỉnh, hai chân khép lại, lưng eo thẳng

tắp, nghiêng người về phía trước song song với mặt đất 90 độ, An Hòa

cúi người, cung kính hành lễ, chân thành nói với ân nhân cứu mạng:

“Vô cùng cảm tạ ngài.”

Gió lạnh thổi qua, mọi người cứng đờ...

Đây là…lễ tiết của người Trung Quốc sao? Nhưng

mà nhìn thế nào cũng thấy hình như không ổn lắm, đây là khi học sinh

tiểu học nhận lỗi với người lớn khi vi phạm gia quy mà.

Holl làm nghề y gần 30 năm, lần đầu tiên được

nhận lễ như vậy, ngu ngơ trong chốc lát rồi sau đó mới ý thức được

“học sinh tiểu học” nào đó còn đang cúi, khụ một tiếng, “Ơ…không cần

cảm ơn!”

An Hóa đứng thẳng lên, đôi mắt sáng ngời chân

thành vô cùng, “Ngài bác sĩ, chúng cháu thiếu ngài một ân huệ lớn,

sau này có gì ngài cứ đến tìm chúng cháu, cháu và Hạ Viêm nhất

định có chết cũng không từ!”

“Ơ…không cần…” Bác sĩ Holl quả thật chưa từng

được người nào đối đãi như vậy nên vội vàng nói sang chuyện khác,

“Cháu ngồi đi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, chắc là mệt rồi

hả?”

Đúng là chân đã mềm nhũn, tim cũng có chút

khiếp sợ vẫn còn đập nhanh, An Hòa nghe lời ngồi xuống, nếu không lo

lắng cho tính mạng của Hạ Viêm thì cô đã sớm co quắp lại.

“À…sao anh cũng bị thương vậy?” An Hòa ngồi

xuống, khóe mắt nhìn lướt qua cánh tay vệ sĩ bên cạnh Trình Liệt,

hình như bị trầy da, mặc dù không nghiêm trọng lắm nhưng bị trầy một

mảng lớn, da thịt đỏ tươi nhìn mà giật mình.

Holl dời sự chú ý khỏi người An Hòa, nói với

y tá, “Đi lấy hòm thuốc tới đây.”

Hòm thuốc được mang tới, An Hòa nhận lấy nói

với người đàn ông bị thương, “Để tôi giúp anh, gần đây tôi đặc biệt

tâm đắc với mấy chuyện xử lí vết thương này.”

Lấy bông và một ít thuốc khử trùng thấm vào

bông, kéo cánh tay người đàn ông tới nói với anh ta: “Hơi đau một

chút, nhịn một lát thôi.”

“Không sao!”

Miếng bông màu trắng nhẹ nhàng đụng vào miệng

vết thương dính đầy máu đen, Người đàn ông không nhíu mày nhưng thiếu

nữ trước mặt như là cảm nhận được đau đớn, miệng vừa thổi lên vết

thương vừa giống như đang dỗ một đứa trẻ thì thào, “Không đau đâu…xong

ngay thôi.”

Người đàn ông nhìn cái đầu nhỏ sắp dán lên

cánh tay mình, ánh mắt hiện lên một vẻ ấm áp, khó trách giáo phụ

lại để ý tới cô ấy, khó trách thủ lĩnh tổ chức sát thủ được xem

là đứng đầu thế giới lại vì cô ấy mà không màng đến tính mạng của

mình, một người như vậy nếu đổi lại là mình chắc hẳn cũng sẽ không

tiếc tất cả mà bảo vệ.



“Mọi người cũng vì cứu mạng chúng tôi mà bị

thương, tôi cũng không có gì để báo đáp mọi người.” Xử lí xong vết

thương, An Hòa vừa cẩn thận băng bó cho anh ta vừa nói: “Còn có cả

bạn đồng hành của mọi người, vì cứu tôi mà…” Nhớ tới những người

chết trên bãi đất hoang kia, giọng nói của An Hòa có chút bi thương,

bọn họ không thân cũng chẳng quen, vốn không cần phải cứu cô, chỉ là

một chữ “trung” mà tình nguyện chấm dứt tính mạng của mình khi còn

trẻ như vậy.

Người đàn ông bị thương hơi giật mình, thật ra

thì sống chết đối với bọn họ mà nói đã là chuyện bình thường, đi

trên con đường này thì đã phải giác ngộ cái chết, mặc dù bọn họ

là bạn nhưng giữa họ cũng không có tình cảm gì, càng chưa bao giờ

nghĩ tới việc lo lắng cho đối phương. Sống, là bản lĩnh của cậu,

chết, là vận mệnh của cậu, mỗi người bọn họ đều cho rằng như vậy.

Nhưng mà cô nhóc trước mặt này, cô có tình

cảm, có thể mỉm cười, có thể lo lắng, có thể buồn bã thậm chí đau

lòng vì một người hoàn toàn lạ lẫm với cô, tất cả mọi cảm xúc

đều tìm được trên khuôn mặt cô. Thật ra, đó mới chính là một tình

cảm nên có của một người bình thường không phải sao? Mà bọn họ thì

sao? Bọn họ ngoại trừ chữ trung ra thì còn có gì nữa?

Trong nhất thời mọi người đều trầm mặc, ngay cả

bác sĩ Holl đứng dựa vào tường cũng trầm mặc.