
ời, môi mỏng nâng lên một góc bốn mươi lăm độ... Không tệ, đêm
giáng sinh còn chưa được thỏa mãn, chuẩn bị nối lại tình cảm sao?
Mạc Lân cùng Duke không
còn ý trêu đùa, đáy mắt đều là vẻ đồng tình.
Xem ra Vi Vi đáng yêu
nên tự cầu phúc cho mình đi...
“Xoạt” Một tiếng động
nhỏ vang lên, dòng nước nóng trắng xóa từ vòi hoa sen phun ra.
Đứng ở dưới vòi hoa
sen, Thẩm Thiên Vi khép hờ hai mắt nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến nước chảy
thẳng tắp vào mặt. Sau đó chảy xuống thân hình uyển chuyển trắng nõn nà... Toàn
thân bị ướt đẫm nhưng cô không quan tâm đến mà vẫn ngẩn ngơ như cũ. Thành thật
mà nói, cho tới bây giờ cô vẫn không biết làm sao đối mặt với những thay đổi giữa
cô và Thiên Dục... Ngực thật là đau, kể từ ngày đó đến nay vẫn không hề giảm bớt.
Mà đầu của cô càng thêm hỗn loạn, làm sao chỉ trong một đêm mà tất cả đều thay
đổi như vậy?
Thiên Dục là đứa em
trai mà cô thích nhất, hắn tại sao lại nói yêu cô, nói chưa bao giờ xem cô như
chị gái.
Có phải là Thiên Dục
nghĩ sai rồi không? Hắn vẫn lệ thuộc vào cô nên mới có thể nhầm lẫn đem loại
tình cảm này thành tình yêu nam nữ.
Có thể chỉ cần đợi hắn
nghĩ thông, tất cả mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo vốn có.
Nhưng...
Thẩm Thiên Vi nhẹ nhàng
chậm chạp mở mắt, đôi mắt của cô thoáng qua tia tuyệt vọng, dòng nước ấm áp lướt
qua gương mặt làm cô không biết đó là nước nóng hay là nước mắt... Trong lòng
thoáng có ý nghĩ muốn níu lấy, chìm sâu vào thứ tình cảm này. Ý nghỉ đó làm cô có
chút xấu hổ.
Cô rốt cuộc còn phải trốn
tránh hắn đến lúc nào đây? Hay là giống như Thiên Dục nói, là cô một mực lừa
mình dối người sao!
Nếu như sai lầm không
phải là Thiên Dục, vậy nguyên nhân đều là tại cô!
Tình cảm của cô đối với
Thiên Dục bất tri bất giác thay đổi không một dấu vết... Lệ thuộc vào hắn rõ
ràng chính là cô. Cô lại tự cho là mình đang chăm sóc hắn, yêu thương hắn. Cô
luôn cảm thấy hắn cần mình nhưng thực ra là cô đang hưởng thụ tình cảm của hắn
đối với cô.
Đúng vậy, có người chị
gái nào sẽ viết đầy trên giấy trắng tên tuổi của em trai mình chứ? Từ rất lâu rồi
cô đã có thói quen chỉ cần ngẩng người liền vừa viết tên Thiên Dục vừa nghĩ đến
bộ dáng của hắn... Trước kia cô không hiểu cảm giác tim đập rộn lên là cảm giác
gì nhưng bây giờ, cuối cùng cũng tìm được đáp án.
Cô yêu Thiên Dục, dùng
cả sinh mạng để yêu hắn! Cô chưa từng nghĩ tới việc lập gia đình, rời khỏi hắn.
Trong tiềm thức cô đã nhận định sẽ sống cùng hắn cả đời... Việc này có thể xem
là gì? Cô đã sớm phát hiện có gì đó khác thường nên mới phải trốn tránh hắn,
cùng hẹn hò với người khác... Nhưng cuối cùng, kết quả lại là thất bại thảm hại.
Cô không thể khống chế được lòng mình! Chỉ cần ở trước mặt hắn, cô sẽ gục ngã,
sẽ mất kiềm chế, sẽ không chịu nổi hắn nói nặng lời dù chỉ là một chữ.
Nhưng chuyện này là
không đúng! Cho dù bọn họ không phải là chị em ruột nhưng trên danh nghĩa là
như vậy. Nếu như ba mẹ biết giữa bọn họ phát sinh tình cảm quái dị này, nhất định
sẽ tức điên lên? Không có ba mẹ, làm sao có cô bây giờ? Cô không thể ít kỷ như
thế, cô cũng không muốn nhìn thấy sự thất vọng trong mắt họ.
Rời khỏi Thiên Dục sao?
Không được, cô không làm được. Nhưng ai có thể nói cho cô biết cô nên làm gì
đây?
Đột nhiên Thẩm Thiên Vi
không thể hô hấp được. Trong lúc cô run lẩy bẩy, bị những ý nghĩ đáng sợ quấn
quanh trong đầu ngột thở muốn xỉu thì một cánh tay xuất hiện vòng chắc eo nhỏ
nhắn của cô, đem thân thể trần trụi ôm vào trong ngực.
Hơi thở quen thuộc tản
ra làm thần trí mơ hồ của Thẩm Thiên Vi lập tức tỉnh lại. Cô kêu khẽ một tiếng,
máu trong người dường như chạy ngược lại, vừa ngẩng đầu, cô đã nhìn thấy gương
mặt xinh đẹp làm cô đau lòng... Há mồm muốn nói gì đó nhưng người trước mắt đã
đem tất cả lý trí của Thẩm Thiên Vi đánh nát.
Hắn cũng như cô, toàn
thân trần truồng!
“Em khóc sao?” Thẩm
Thiên Dục vẫn không nhúc nhích, từ trên cao nhìn xuống cái người không an phận
giùng giằng trong ngực mình. Ngón tay thon dài trắng nõn nâng lên chạm vào
gương mặt cô.
“Không, đó là nước
nóng.” Thẩm Thiên Vi phản bác.
“Em nói dối.” Hắn không
chút lưu tình phá vỡ lời nói dối của cô, Thẩm Thiên Dục câu môi mỏng hôn lên
gương mặt của cô, lưỡi dài liếm láp, cái này rõ ràng không phải là nước nóng,
thật sự là cô đang khóc.
Hắn thừa nhận hắn im lặng
không một tiếng động đi vào phòng tắm không phải là một sự trùng hợp mà là bởi
vì hắn tức giận, muốn trừng phạt cô không chịu đối mặt thực tế, còn một lần lại
một lần khiêu chiến sự chịu đựng của hắn ở chung với người đàn ông khác, nhưng
khi thấy cô yếu ớt đứng dưới vòi hoa sen thì lòng hắn lại dao động... Không phải
là hắn ép cô quá mức đó chứ? Nhưng không ép, cô sẽ đối mặt với thực tế sao?
“Thiên Dục, chị van cầu
em không cần như vậy.” Hắn đụng chạm vào người khiến Thẩm Thiên Vi hèn nhát
khóc ầm lên, nụ hôn cùng nhiệt độ thân thể của hắn nhanh chóng làm cho tim cô đập
mạnh “Chúng ta không thể như vậy.”
“Tại sao không thể?” Thẩm
Thiên Dục cau mày, hắn thật sự rất ghét nghe cô nói mấy câu này.