
tiếp, bụng hắn liền chịu một cú đấm, hắn đau
đến cúi người xuống, té quỵ xuống đất.
Thẩm Thiên Vi không thể
tưởng tượng nổi mở to con mắt, sợ hãi kêu: “Thiên Dục, em điên rồi sao? Em đang
làm gì vậy?”
“Có phải cô không muốn
đi theo tôi?” Mắt Thẩm Thiên Dục cũng không chớp, lạnh lùng hỏi.
“Cô ấy sẽ không đi với
cậu!” Thanh Trạm gầm nhẹ, đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, níu lấy quần
áo Thẩm Thiên Dục, đánh một cú mạnh bạo vào khuôn mặt của hắn. Thẩm Thiên Dục
không kịp đề phòng, ngã sấp trên mặt đất, khóe miệng toát ra máu.
“Trời ơi, hai người
không nên đánh nhau!” Nhìn Thẩm Thiên Dục nhanh chóng đứng dậy, cuối cùng đánh
nhau với Thanh Trạm, Thẩm Thiên Vi gấp gáp kêu to, nước mắt chảy tràn ra, cô
không nghĩ sẽ tạo thành cục diện như vậy, cô chỉ là muốn yên tĩnh một chút “Làm
ơn, không nên đánh nhau!”
Nhưng Thẩm Thiên Dục
cùng Thanh Trạm lại như không nghe thấy. Hai người đều muốn đánh gục đối phương
nên ra tay không chút lưu tình.
Tròng mắt đen lóe ra
tia sáng nguy hiểm, Thẩm Thiên Dục nở một nụ cười bí hiểm... Đúng lúc quả đấm của
hắn đánh đến bụng của Thanh Trạm, quả đấm của Thanh Trạm cũng hướng về phía hắn
thì Thẩm Thiên Dục đột nhiên dừng tay, cứng rắn ăn một quả đấm của Thanh Trạm,
hắn bị đánh lui vài bước, máu tươi cũng phun ra từ trong miệng.
“Thiên Dục!” Lòng Thẩm
Thiên Vi như lửa đốt, cô hét lên cũng không để ý bất cứ chuyện gì, dùng sức đẩy
Thanh Trạm ra chạy đến bên người Thẩm Thiên Dục ngồi xổm xuống, cô vô cùng lo lắng
“Em có sao không? Ngu ngốc! Ai cho em đánh nhau chứ?”
Nghe bước chân Thanh Trạm
tới gần, Thẩm Thiên Vi vô cùng tức giận rống lên một cách vô lý: “Ai cho anh
đánh Thiên Dục? Anh dám tổn thương Thiên Dục một lần nữa, em sẽ liều mạng với
anh! Tránh ra!”
Thanh Trạm chưa bao giờ
bị cô hù dọa, hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn, nhìn Thẩm Thiên Dục cho hắn một cái
liếc mắt, cười xảo quyệt, sau đó ôm eo Thẩm Thiên Vi: “Anh không sao, đừng
khóc.”
“Thiên Dục.” Thẩm Thiên
Vi vội vàng quay đầu lại, tay run run lau đi vết máu trên miệng hắn. Nó giống
như cuồn cuộn không dứt, không ngừng chảy ra “Rất đau sao? Chúng ta mau về nhà,
xem có bị thương chỗ nào nữa không, được không?”
“Ừ.”
Cho đến khi Thẩm Thiên
Vi cùng Thẩm Thiên Dục rời đi, Thanh Trạm vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, hắn
không biết là đang có chuyện gì xảy ra? Một giây sau, hắn rõ ràng biết được
chuyện gì đó, nhưng lại nhanh chóng quên mất...
Một lúc lâu sau, hắn mới
bất đắc dĩ nở nụ cười, sờ sờ khóe môi.
Thật uổng công hắn làm
người tốt, ai.
“Ưm...”
Một tiếng than nhẹ vang
lên, ánh đèn vàng chiếu rọi vào đôi uyên ương đang nằm trên giường, thân thể uyển
chuyển mỹ lệ động lòng người, da thịt trắng noãn mông lung sáng bóng, áo ngủ bằng
tơ lụa nửa cởi bên hông. Tất cả tạo thành một cảnh tượng cưc kỳ mê người.
Hắn ở trên người cô,
đưa ra lưỡi mềm trêu chọc, thật chậm liếm qua cổ, đầu vai, phần lưng, cho đến
bên hông... Còn cô ngẩng đầu lên, bật ra tiếng kêu yêu kiều, đối với tất cả
hành động của hắn vẫn là không có cách nào kháng cự được.
“Thiên Dục, không cần...”
Thẩm Thiên Dục nghe vậy,
tròng mắt đen rét lạnh, ngón tay thon dài tiến tới trước ngực cô, chộp lấy miên
nhũ trên vú hồng nhị.
Trừng phạt kéo dài làm
cho Thẩm Thiên Vi hét lên một tiếng “Dục”.
“Em là của anh, anh đã
nói rất nhiều lần rồi! Tại sao em vẫn không nghe lời vậy?”
Thanh âm quyến rũ mà trầm
thấp chậm rãi vang lên làm toàn thân Thẩm Thiên Vi tê dại. Cô cắn môi, chịu đựng
sự trêu chọc của hắn.
Nhưng Thẩm Thiên Dục vẫn
không muốn bỏ qua cho cô! Đôi tay phủ tới trước ngực cô, bao lại một đôi miên
nhũ đầy đặn trắng nõn, yêu thích không buông tay.
“Thiên Dục... Không muốn.”
Không muốn? Hai từ này
hắn đã chán nghe rồi!
Thẩm Thiên Dục lật người
một cái, đem quần áo của cô bỏ xuống hết thuận tay ôm lấy cô từ trên giường lớn
lộn một vòng. Ngay sau đó, môi mỏng lập tức đặt lên người cô.
Nhìn tròng mắt đen sáng
quắc hàm chứa sự tức giận, Thẩm Thiên Vi bất đắc dĩ tràn ra một nụ cười khổ. Hiện
tại cô càng ngày càng có thể nhìn thấu hắn, đây là việc tốt hay xấu đây? Cô
cũng không xác định được... Nhưng hiện tại cô biết, hắn vẫn còn vì chuyện buổi
chiều với Thanh Trạm mà tức giận.
Đưa tay khẽ xoa khóe miệng
của hắn, cô vẫn rất đau lòng: “Còn đau không?”
“Anh đau lòng hơn.” Thẩm
Thiên Dục từ trên cao nhìn xuống, hắn nghiêm túc nắm tay cô chạm đến khóe miệng
mình.
Cô giật mình thở dài, lắc
lắc đầu: “Thiên Dục, chúng ta như vậy là không đúng.”
“Không muốn, không
đúng, không thể... Những từ này anh đã chán nghe rồi! Bây giờ anh chỉ muốn biết
chiều nay xảy ra chuyện gì?” Kéo tay cô ra, kiềm chế ở đỉnh đầu, hắn cúi người,
há miệng chiếm lấy nụ hoa mềm mại, tham lam bú, cắn, vẽ nên các vòng tròn.
“Ưm ưm...” Thẩm Thiên
Vi vô lực kháng cự, cộng thêm tay lại bị kiềm chế trên đỉnh đầu, cô chỉ có thể
vô ý thức giơ cao ngực, đem lấy miên nhũ đưa vào môi mỏng đói khát của hắn, chịu
đựng một luồng sóng khoái cảm trong cơ thể xông ra.
Hắn hàm chứa hoa nhị yếu
ớt, trầm giọng dụ dỗ: “Nói cho anh