
biết, em cùng Thanh Trạm có quan hệ gì sao?”
Mắt đẹp của Thẩm Thiên
Vi khẽ nhếch, ánh mắt mơ hồ, nhẹ nhàng lắc đầu. Lòng cô trừ hắn ra, cho tới bây
giờ cũng không có bất cứ ai có thể chen vào... Cô không tự chủ được lộ ra nụ cười
hài lòng, đưa tới hắn càng thêm cuồng mãnh liếm láp.
“Ưm... Thiên Dục.”
“Không cần trốn tránh,
anh muốn biết!” Thẩm Thiên Dục nói xong, một tay hắn từ từ trượt xuống, dò xét
nơi quen thuộc giữa hai chân cô.
...
Từ trước kia Thẩm Thiên
Vi đã biết, sống cùng với Thiên Dục sẽ là những ngày hạnh phúc nhất đời cô! Chỉ
cần nhìn hắn, cô sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng bây giờ... Cô lại
cảm thấy sống một ngày dài như một năm.
Khi nghĩ tới việc Thiên
Dục ở chung với mình, cô có cảm thấy mệt mỏi hay không? Đáp án là, không có.
Cho dù đau khổ đi nữa
nhưng cô vẫn yêu hắn. Nếu như không nhìn thấy hắn, ngược lại mới là sống không
bằng chết! Nhưng cùng hắn ở chung một chỗ, cô lại cảm thấy rất khó khăn, bởi vì
sợ bị mọi người phát hiện.
Năm 3 ĐH, càng có nhiều
lời đồn ra thổi vào.
Thẩm Thiên Dục vẫn mắt
điếc tai ngơ như cũ, hắn chỉ thích ở bên cạnh cô, dùng hết tất cả biện pháp yêu
cô, khiến cô vui vẻ, dù sao chỉ cần cô ở đây, hắn đã cảm thấy rất hài lòng!
Thẩm Thiên Vi dần dần
trở nên cô độc, không chỉ xa cách bạn bè mà ngay cả Thanh Trạm, cô cũng trốn
tránh không gặp.
Cô sợ sẽ nghe những lời
đồn đại kia, sợ bạn bè ân cần hỏi thăm, cũng sợ sự tồn tại của Thanh Trạm sẽ
mang đến cho Thiên Dục sự kích thích hoặc tổn thương! Cô không biết nên làm gì?
Hơn nữa khi xa cách mọi người, cô càng thêm lệ thuộc vào Thiên Dục... Rõ ràng
đã tự nói với mình, việc này là không đúng! Nhưng lòng cô đã thuộc về Thiên Dục
mất rồi.
Cô có khổ sở cũng có ít
kỷ.
Ngoài miệng thì cô nói
nói không muốn hắn, nhưng hành động lại không như thế, chỉ có thể mặc cho hắn cần
thì cứ lấy, rõ ràng thương hắn, lại càng sợ ánh mắt người ngoài, cô kiên quyết
không chịu thừa nhận tình cảm của mình, tìm mọi lý do để trốn tránh.
Thân thể của cô mệt mỏi
quá, lòng càng đau hơn!
Vậy mà, đang lúc rối rắm
này, Thẩm Thiên Vi vẫn chưa có sự lựa chọn thích hợp... Trời cao lại một lần nữa
đùa giỡn với cô, cho cô hi vọng nhưng thực ra cũng là cho cô một con đường tuyệt
vọng.
Thẩm Thiên Vi nhận được
điện thoại của ba, cô trở lại Thẩm gia. Đã có lúc cô cho là cả đời này không
bao giờ có thể nhìn thấy ba ruột của mình nữa.
Nói thật, ở trong trí
nhớ của cô, sớm đã quên ông ta có hình dạng như thế nào. Khi đó cô mới hai tuổi,
sau khi có trí nhớ thì chỉ nhớ được sự kiện kia: ông ta bởi vì làm ăn thất bại
mà đánh vợ con, thất bại lần nào đánh lần đó, đến một lần đánh chết vợ mình vì
vậy bị lãnh án tù chung thân.
Sau đó con gái của ông
ta, được ba cô, cũng chính là Thẩm Tư Kiều nhận nuôi, từ đó trải qua cuộc sống
an nhàn hạnh phúc.
Tại sao muốn cô gặp lại
người này? Cô không hiểu... Cô cho là, mình cùng người này đã không còn bất kỳ
quan hệ nào.
Hận ông ta sao? Một
chút cảm giác cũng không có, dù sao cũng đã quá lâu rồi, muốn cũng không thể
nào làm được, nhất là, khi thấy ông ta gầy đến độ giống như chỉ còn da bọc
xương, còn bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn cô, cô càng không thể nào hận nổi.
Thẩm Thiên Vi im lặng
ngồi trên ghế sa lon, An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều ngồi bên cạnh cô, cùng cô đối
mặt với người thân hoàn toàn xa lạ này.
Dụ Thái mở to miệng muốn
nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ thấy nước mắt rời đầy trên mặt ông, làm cho
người ta có chút không nhẫn tâm.
Cuối cùng, cũng là Thẩm
Tư Kiều mở miệng trước.
Ông nâng mắt kiếng lên,
vuốt mái tóc dài của Thẩm Thiên Vi, dịu dàng nói: “Con gái à, vốn là chúng ta
nên tôn trọng con, nên nghe ý kiến của con trước, xem con có muốn gặp ông ta
hay không... Nhưng là, Dụ tiên sinh ở trong ngục, người ta kiểm tra được ông ta
bị ung thư gan thời kỳ cuối, đã không còn sống được bao lâu cho nên ba và mẹ
con cũng cảm thấy con nên gặp ông ta một lần.”
An Vịnh Tâm nhìn thấy ánh
mắt của chồng mình, bà an ủi Thẩm Thiên Vi: “Vi Vi à, ở trong ngục, ông ta thật
sự đã sám hối rồi. Mà tâm nguyện cuối cùng của ông ta chỉ là muốn tới gặp con,
nhận được sự tha thứ của con... Con đã trưởng thành rồi, chúng ta không thể ép
con làm bất kỳ việc gì! Nhưng mặc kệ con quyết định như thế nào, ba và mẹ cũng
sẽ đứng về phía con.”
Thẩm Thiên Vi nghe xong
mới giương mắt lên nhìn về phía người đang lắp bắp nhìn cô. Một lúc lâu sau, cô
lặng lẽ lắc đầu một cái: “Chuyện lúc trước đã quá lâu rồi, con đã không còn nhớ
rõ, cái gì hận, không hận, cũng đã không còn quan trọng.”
“... Vi Vi.” Thanh âm
thô két đột nhiên vang lên dường như vô cùng khổ sở “Thật xin lỗi, ba thật sự
vô cùng xin lỗi con, tất cả đều là lỗi của ba, là lỗi của ba.”
Một nỗi đau như nứt toạc
ra níu lấy Thẩm Thiên Vi, cô nhẹ híp mắt to một cái, sắc mặt có chút trắng bệch
kéo ra nụ cười: “Chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại! Cho tới bây giờ tôi rất
hạnh phúc, cho nên ông không cần phải đau lòng.”
“Thật xin lỗi, thật xin
lỗi.” Vậy mà Dụ Thái vẫn nói lại đến hai lần, ông vô cùng hối hậ