Polaroid
Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322370

Bình chọn: 9.00/10/237 lượt.

n.

Bỗng dưng nước mắt từ

khóe mắt Thẩm Thiên Vi chảy xuống.

Cô không hiểu cảm giác

trống rỗng này là gì, chẳng qua là cảm thấy mình có chút không thoải mái... Nhức

đầu, đau ngực, toàn thân đều đau! Gần đây mỗi một việc đều xé rách tâm tình của

cô, cô run lẩy bẩy, không muốn nói thêm gì nữa.

“Vi Vi, con không thoải

mái sao?” An Vịnh Tâm nhìn con gái, bén nhạy nhận thấy được sự khác lạ của cô.

“Con không sao.” Thẩm

Thiên Vi dựa vào người mẹ, kéo ra một nụ cười nhưng lại so với khóc còn khó coi

hơn “Mẹ, để cho ông ta đi đi có được không? Con thật sự đối với ông ta không có

bất kỳ cảm giác nào, con không hận ông ấy, nhưng mà con lại không muốn nhìn thấy

ông ta, con không muốn...”

“Được, được, mẹ biết.”

An Vịnh Tâm nói xong, quay đầu nhìn Dụ Thái “Ông cũng nghe rồi đó, bây giờ

không còn gì tiếc nuối chứ?”

Dụ Thái rơi nước mắt gật

gật đầu, ông còn có thể cầu xin cái gì chứ? Có thể được như vậy, chết cũng

không đáng tiếc!

Ông chùi chùi nước mắt

đứng dậy, cứ mãi nhìn Thẩm Thiên Vi, sau đó dưới sự hướng dẫn của Thẩm Tư Kiều

đi ra khỏi Thẩm gia, theo cảnh sát đợi bên ngoài rời đi.

“Chồng ơi, Vi Vi té xỉu!”

Thẩm Tư Kiều trở lại đại

sảnh chỉ nghe thấy An Vịnh Tâm sợ hãi kêu lên, ông liền vội vàng tiến lên ôm lấy

Thẩm Thiên Vi, vừa lên lầu vừa dặn dò: “Vịnh Tâm, gọi điện thoại cho Vịnh Duy.”

Thẩm Thiên Dục nhận được

tin tức liền vội vàng chạy về nhà, hắn nhìn thấy Thẩm Thiên Vi nằm ở trên giường

sắc mặt như tờ giấy trắng. Hắn ngồi ở bên giường, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt

của cô, đầu hắn cũng không ngẩng lên mà bày tỏ sự bất mãn đối với ba mẹ mình:

“Con cảm thấy cô ấy không cần thiết phải gặp người kia!”

“Tại sao?” An Vịnh Tâm

tựa vào trong ngực Thẩm Tư Kiều, mặt không biến sắc, chau mày.

“Đây không phải là chứng

minh tốt nhất sao?” Tròng mắt đen của Thẩm Thiên Dục trầm xuống, hắn ngẩng đầu

lên nhìn về phía An Vịnh Tâm.

An Vịnh Tâm nghe lời

con nói, bà nhìn chồng mình, vô cùng ăn ý muốn nói đến tin tức kia.

Thẩm Tư Kiều gật đầu một

cái, từ từ đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, còn An Vịnh Tâm thì nhìn đứa con nhà

mình, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Con thật cho là con bé tái nhợt nằm đó như

thế, chỉ là bởi vì ba ruột của nó?”

“Chẳng lẽ không phải

sao?” Thẩm Thiên Dục đứng lên đối mặt với An Vịnh Tâm, dù sao cũng là ba mẹ

mình, hắn cũng nhìn thấu một chút đầu mối.

“Đó không phải là

nguyên nhân chính!” An Vịnh Tâm nhỏ giọng nói, lông mày chau lại trên khuôn mặt

xinh đẹp, bà nhìn con mình “Vịnh Duy giúp con bé kiểm tra, con có biết hắn nói

cái gì không?”

Thẩm Thiên Dục im lặng

không lên tiếng, An Vịnh Tâm tiếp tục nói tiếp: “Hắn nói, Vi Vi là do trong một

thời gian dài lo âu hoặc sợ hãi tạo thành chứng suy nhược thần kinh, nếu còn để

mặc như vậy, bệnh tình sẽ trở nên nghiêm trọng.”

“Suy nhược thần kinh?”

Sắc mặt lo lắng của Thẩm Thiên Dục lộ ra, hắn nhìn Thẩm Thiên Vi đang ngủ mê

man trên giường rồi hỏi ngược lại.

“Đúng vậy” An Vịnh Tâm

kéo Thẩm Thiên Dục qua hỏi: “Con rốt cuộc đã làm gì con bé hả? Bức nó đến mức

này.”

Thẩm Thiên Dục chỉ im lặng

không lên tiếng giống như đang suy nghĩ cái gì đó, hắn không phản bác những chất

vấn của An Vịnh Tâm, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: “Tất cả những việc mẹ có

thể nghĩ tới, con đều làm cả rồi.”

“Con... Khốn kiếp!” An

Vịnh Tâm cắn răng nghiến lợi nói, muốn cho con trai mình một cái tát nhưng lại

không muốn đau tay mình. Bà cực kỳ tức giận nhưng lại bình tĩnh khác thường

nói: “Mẹ với ba con chưa bao giờ trông nom chuyện con muốn làm, cho dù biết con

làm những việc gì cũng tin tưởng con sẽ xử lý tốt, nhưng bây giờ tình huống thế

này, làm sao chúng ta có thể yên tâm về con đây?”.

“Con biết con đang làm

gì.” Hắn không có mạnh miệng, chỉ là nhẹ giọng đáp lại.

“Con biết cái rắm gì!”

An Vịnh Tâm giận dữ, rồi lại không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ đánh thức Thẩm

Thiên Vi “Đừng tưởng rằng con là thiên tài IQ 200 thì cái gì cũng làm được, đối

với “Tình yêu” con hiểu được bao nhiêu? Con cho rằng ép buộc con bé đồng ý tình

cảm của con, ở bên cạnh con, sẽ không có vấn đề gì sao? Mẹ cho con biết, con chỉ

sẽ bức tử con bé thôi!”

“Sẽ không có chuyện đó

xảy ra!” Thẩm Thiên Dục nhíu mày, một sự khó chịu đánh úp tới hắn.

“Sẽ không? Con có can đảm

thử một lần không?” An Vịnh Tâm hừ lạnh “Mẹ là người từng trải, chỉ là muốn nhắc

nhở con mà thôi, gấp gáp quá mức, thường chỉ đem đến kết quả hoàn toàn ngược lại!

Nếu như con thật sự muốn tốt cho nó, nên bàn bạc kỹ hơn, nhẫn nại hơn, để cho

con bé tự mình từ từ suy nghĩ! Thẩm Thiên Dục, mẹ chỉ nói tới đây, tự giải quyết

cho tốt đi!” An Vịnh Tâm nói xong liền rời khỏi phòng.

Còn Thẩm Thiên Dục thì

ngồi xuống bên giường cô, một thân một mình, mở ra tình yêu đau đớn trong

lòng... Như vậy là từ trước đến nay, tất cả khổ sở là một mình cô ấy gánh chịu

sao? Cô trốn tránh hắn, không thừa nhận tình cảm của hắn, hắn cũng truy đuổi thật

vất vả, vô cùng vất vả! Có lẽ mẹ nói không sai, hắn thật sự quá ép cô, không

cho cô thời gian để suy nghĩ.

Vì vậy hắn cần phải

buông tay sao? H