
ắn thật sự không làm được...
Thẩm Thiên Vi, anh nên
làm sao với em đây? Lần này, đến phiên em tới dạy anh, có được không?
Khi sức khỏe Thẩm Thiên
Vi hồi phục, cô trở lại trường học. Lúc này, Thẩm Thiên Dục phát hiện cô hoàn
toàn thay đổi.
Nếu như nói trước kia,
cô chỉ là trốn tránh, làm bộ như không thừa nhận. Thì bây giờ, cô hoàn toàn cự
tuyệt, như đinh chém sắt, vạch rõ giới hạn với hắn!
Ở lần thất bại thứ một
trăm lẻ, Thẩm Thiên Dục quyết định đợi ở nhà trọ của cô. Cuối cùng hắn cũng chờ
được cô.
Thẩm Thiên Vi mệt mỏi
kháng cự đẩy cánh tay hắn ra: “Thiên Dục, buông tay! Buổi chiều chị còn có tiết
học, có chuyện gì thì tối về nhà rồi nói.”
“Anh chịu đủ rồi.” Hô hấp
của Thẩm Thiên Dục có chút nặng nề “Không cần tìm thêm lý do để tránh mặt anh!
Em căn bản là không muốn nói chuyện với anh, mặc kệ ở nơi nào hoặc lúc nào cũng
vậy, không phải sao?”
Thẩm Thiên Vi ngước mắt
nhìn hắn, cố gắng hết sức giấu giếm tâm trạng của mình, cô hít sâu một hơi: “Em
đã biết, vậy thì cần gì dây dưa nữa? Đúng, chị không muốn nói chuyện với em, ở
nơi nào, vào lúc nào cũng vậy.”
“Thẩm Thiên Vi! Em rốt
cuộc muốn cái gì?” Hắn thật sự chịu đủ rồi, tại sao cô không muốn gặp hắn?
“Cái gì chị cũng không
muốn!” Cô cắn môi, quật cường nhìn hắn: “Giống như chưa từng có bắt đầu, chúng
ta đến đây là kết thúc!”
“Cái gì gọi là “Đến đây
là kết thúc”? Cái gì gọi là “Giống như chưa từng có bắt đầu”?” Thẩm Thiên Dục bị
cô lạnh nhạt, hắn vô cùng tức giận. Hắn nghĩ, toàn thế giới này chắc chỉ có một
mình Thẩm Thiên Vi mới có thể khiến hắn không còn là “thiên tài” Thẩm Thiên Dục
nữa rồi.
“Ý tứ ngay trên mặt chữ!”
Thẩm Thiên Vi nắm chặc quả đấm, không cho phép mình yếu đuối! Không sai, cô đã
nghĩ thông suốt, quyết định muốn chém đứt đoạn mối quan hệ loạn luân giữa cô và
hắn “Chị đã nói vô số lần rồi, chúng ta là chị em, chúng ta không thể tiếp tục
sai lầm này.”
“Sai lầm? Em cho là tất
cả đều là sai lầm? Anh chỉ là yêu em, như vậy cũng có lỗi sao?” Thẩm Thiên Dục
nâng cao giọng nói ép hỏi, nhẫn nại của hắn đã đạt đến cực hạn.
Những lời này thành
công đả kích Thẩm Thiên Vi, thiếu chút nữa cô đã lộ ra nguyên hình! Trái tim của
cô... Làm sao mà ngừng yêu thương hắn được? Chỉ là...
Nước mắt đọng trên khóe
mắt cô một lần nữa, cô buộc mình gầm nhẹ: “Đúng vậy, đây là sai lầm, tất cả đều
là sai lầm không thể sửa chữa! Em có thể không quan tâm, nhưng chị không làm vậy
được! Chị không chịu nổi người khác ở sau lưng nói quan hệ của chúng ta, nói chị
ngay cả em trai mình cũng quyến rũ, nói chị biến thái, nói chị “luyến em trai”!
Em không sao cả, vì em là thiên tài, nhưng em bằng cái gì cho là chị cũng không
sao? Chị là người bình thường, cũng có giới hạn cuối cùng! Bởi vì em, chị mất
đi tất cả bạn bè, biến thành một người cô độc, biến thành một quái nhân đáng
thương! Chị thật sự không chịu được nữa rồi, em rốt cuộc có hiểu hay không?”
Cô gầm nhẹ một phen,
trong nháy mắt khiến toàn thân Thẩm Thiên Dục cứng ngắc, nhưng nhìn cô hoàn
toàn mất khống chế, hắn đột nhiên như trút được gánh nặng... Bởi vì cuối cùng hắn
cũng biết được nguyên nhân cô lo lắng sợ hãi, cho dù cùng lúc đó, hắn cũng cảm
thấy rất đau lòng.
“Nếu sự thật là như vậy,
anh nói với em một tiếng thật xin lỗi..Bởi vì anh sai lầm rồi, cho rằng em cũng
yêu anh nhưng mà anh yêu em, yêu đến mức có thể vứt bỏ toàn thế giới.”
Bỗng dưng cô cảm thấy
trái tim mình bị móc ra, khô khốc chát chát, rồi lại không nhịn được nước mắt
rơi đầy mặt. Cô cảm thấy mình thật ghê tởm, đứng trước mặt hắn thẳng thắn nói
ra tất cả, cô cảm thấy mình cực kỳ ích kỷ, cực kỳ đáng sợ!
“Thiên Dục...” Cô khổ sở
thở dài, mắt đẹp mang theo tình yêu say đắm nhìn hắn, nhỏ giọng thẳng thắn: “Em
không phải là chị, làm sao biết chị tự ti chứ?”
“Tự ti? Em rốt cuộc
đang nói cái gì?” Thẩm Thiên Dục không hiểu.
Mặt cô như không còn một
giọt máu, môi cô tái nhợt khẽ run, thật lâu sau, một sự thật mà cô không chịu nổi
từ trong miệng bật ra “Chị... Là con gái của tội phạm giết người.”
Đột nhiên không khí trở
nên im lặng khác thường.
Thẩm Thiên Dục cho là
mình nghe nhầm, không thể tưởng tượng nổi mà cười lên, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm
nói: “Vậy sao? An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều biến thành tội phạm giết người hồi
nào vậy?”
“Em rõ ràng cũng biết,
không phải sao? Tại sao phải làm như không biết?” Cô nhếch môi.
Cô thật sự cho rằng
mình đã quên mất, cho đến ngày ba ruột của cô xuất hiện...
Mặc dù cô ngoài mặt giả
vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng kỳ thật lòng cô đã như gương vỡ thành
nghìn mảnh. Đúng vậy, cô không hận, cũng đã quên! Nhưng tại sao ông ta lại xuất
hiện, đến nhắc nhở cô nhớ tới sự thật tàn nhẫn kia!
Cô không phải là con
gái của Thẩm gia! Ba ruột cô là người mang tội giết người, hơn nữa còn là hung
thủ giết mẹ ruột cô...
Cô hèn mọn như vậy, làm
sao đường đường chánh chánh cùng Thẩm Thiên Dục ở chung một chỗ?
Vô luận là chị em, hoặc
là con gái của tội phạm giết người, mặc kệ là thân phận nào, đều không cho phép
cô phóng túng tình cảm của mình!
Nếu