
hặt cổ anh, ngẩng đầu nhắm mắt, dùng đôi môi mỏng tiến sát anh.
Mạc Phong bất ngờ, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, cúi đầu hôn lên môi của
cô. Ban đầu chỉ là lướt qua, sau lại hung hăng hôn, thậm chí bắt đầu gặm ăn, giống như muốn ăn cả người cô.
Lúc này Tô Tranh vẫn còn tỉnh táo, cô đưa tay lên đẩy anh. Phía sau Mạc Phong là giường, lúc Tô Tranh đẩy anh, anh hiểu được ý đồ của cô, liền thuận thế ôm cô lui về phía
sau nằm lên giường.
Tô Tranh cưỡi trên người anh, cúi đầu nhìn
anh đầy quyến rũ. Đôi mắt Mạc Phong dưới ánh trăng tràn đầy khát vọng,
lồng ngực khỏe mạnh bởi vì thở hổn hển mà kịch liệt phập phòng.
Tô Tranh vươn đôi tay mảnh khảnh, lướt từ gáy đến lồng ngực anh, vuốt ve
từng điểm một. Cô mơn trớn nơi nào, nơi đó liền nóng lên, đợi đến khi
tay cô vuột ve đến vật của đàn ông nhô ra dưới cái áo sơ mi thật mỏng
này thì lồng ngực kia đã giống như núi lửa sắp bộc phát.
Đôi mắt
Mạc Phong đã tối lại càng tối, lồng ngực phật phồng kịch liệt, Tô Tranh
còn có thể cảm thấy thân dưới mềm mại của mình có thứ gì đó đang mất
thăng bằng đội lên trên. Tô Tranh cười êm ái, khàn khàn nói: "Mạc Phong, chắc anh nhớ em lắm."
Trong đôi mắt Mạc Phong thoảng qua tia sáng, anh nặng nề mà bất đắc dĩ nói: “ Làm sao anh có thể quên em!”
Tô Tranh cười dịu dàng: "Em muốn anh nhớ em cả đời."
Nói xong lời này, liền ngồi thẳng lên, từ từ tụt quần anh xuống. Nhưng cô
cũng không ngồi xuống như dự liệu của Mạc Phong, mà cúi đầu, dùng đầu
lưỡi liếm, thổi mạnh thứ cao lớn giương lên kia, sau đó ngậm đỉnh cao
nhất, dùng đầu lưỡi dây dưa.
Mạc Phong rên rỉ một tiếng khô khốc, từ cổ họng gọi một tiếng: "Tranh Tranh. . . . ."
Tô Tranh cảm thấy Mạc Phong vội vàng, buông vật nóng run rẩy này ra, lại
cảm nhận nhịp đập của vật thể kia. Cô cười một tiếng thật nhỏ, tách hai
chân ra ngồi xuống. Rốt cuộc anh cũng gần như hoàn toàn ở trong cơ thể cô rồi, cô nhẹ nhàng luật động cái mông,
cảm thấy nhịp đập của anh trong cơ thể mình, không nhịn được hít sâu một hơi.
Mạc Phong đưa tay ra, đôi tay vững vàng vịn vòng eo mảnh khảnh của cô, khàn khàn khô khốc nói: “Anh muốn em.”
Tô Tranh nhắm mắt ngửa cổ, sợi tóc nhu thuận theo động tác của cô như chảy xuôi trên mặt nước.
Thân thể cô cố ý dừng lại bất động: “Trên đời này, không phải cứ anh muốn thì nhất định sẽ có được.”
Bàn tay Mạc Phong nắm eo cô bóp mạnh hơn: “Nhưng anh muốn em, anh muốn em
vĩnh viễn ở bên cạnh anh.” Cho dù có phải trả cái giá thật lớn, anh cũng sẽ không hối tiếc.
Tô Tranh hít một hơi thật sâu, cô biết chuyện tương lai khó có thể đoán được, sau tất cả mọi chuyện, tương lai của họ có tồn tại được hay không cũng rất khó nói, thậm chí có thể cả đời cũng sẽ không gặp lại nhau. Vì vậy lòng chợt mềm nhũn, thân thể thuận theo
nguyện vọng của anh, nhẹ nhàng luật động.
Dưới ánh trăng, thân
thể trơn bóng trắng nõn giống như tơ lụa, giống như nước chảy nhẹ nhàng
khiến người khác rung động, đường cong xinh đẹp trước ngực cô nhẹ nhộn
nhạo, vòng eo mảnh khảnh khiến cho cô giống như cành liễu yếu ớt đu đưa
theo gió mong muốn được người ta yêu thương, mà sợi tóc ngắn ngủn ngửa
ra sau, lại càng tăng thêm vài phần ý vị.
Cô giống như một yêu
nữ, đang khuất động mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm. Đáng tiếc yêu nữ này không hề muốn bị ép buộc, cô không nhanh không chậm, từ từ
luật động, bất chấp cảm giác người đàn ông này mang đến, lại càng làm
cho anh điên cuồng giày vò.
Rốt cuộc Mạc Phong cũng không nén
được lửa nóng trong cơ thể sắp tuôn ra, bàn tay bên eo cô đi xuống, vuốt ve đôi chân thon dài bóng loáng của cô. Trong lúc chịu lửa nóng hành
hạ, anh đưa ngón tay thô ráp sờ vào da thịt bóng loáng mềm mại của Tô
Tranh, mà khi Tô Tranh còn chưa phát giác, đôi tay kia đã đi tới cánh
hoa của cô. Tô Tranh ý thức được chủ quyền bị xâm phạm, đang nghĩ xem
tiếp theo nên làm gì thì không ngờ Mạc Phong lại thúc eo lên, và hai tay đồng thời nhấn xuống một cái, Tô Tranh lập tức hoàn toàn ngồi xụp
xuống, lúc này khát vọng của Mạc Phong mới có thể hoàn toàn đi vào. Tô
Tranh cau mày cả kinh, môi mỏng phát ra một tiếng "A" sợ hãi, ai ngờ
động tác của Mạc Phong rất mạnh, còn chưa kịp kêu xong tiếng "A" trước,
tiếng sau đã bị nhấn chìm, một lần lại một lần giống như thủy triều vĩnh viễn không dừng lại.
Tô Tranh hé mở môi, há miệng thở dốc, nơi
này rung chuyển kịch liệt như đang ngồi trên sóng lớn. Cô nhỏ giọng rên
rỉ, đôi tay vô thức bám chặt lồng ngực anh, lý trí từ từ trở lại trong
kích tình, cô muốn đoạt lại quyền chủ động. Vì vậy vòng eo theo sóng lớn này nhảy múa, theo tiết tấu kích động này đung đưa, anh vào cô ra, anh
ra cô chống xuống. Dần dần tiếng anh bắt đầu thở dốc, cô bắt đầu nhỏ
giọng rên rỉ, hai người ở nơi này hợp tấu, múa ra điệu múa dụ hoặc nhiệt tình nhất.
Thật lâu sau, khi âm dương hòa và âm nhạc lên đến
đỉnh cao nhất, khi điệu múa kịch liệt bắt đầu cuồng loạn thì giống như
đàn đứt dây, giống như vở kịch cuồng loạn, anh tiết ra tất cả trong cơ
thể cô.
Cô đứng dậy, mặc cho anh từ cơ thể mềm mại của mình rút ra, không chút quyến luyến.