
Anh nằm trên giường, lồng ngực chưa thở được bình thường vẫn phập phồng như cũ, đôi mắt không rời khỏi cô.
Tô Tranh nở một nụ cười xán lạn: "Em qua với bọn trẻ nhé."
Cô nói chuyện như bình thường, giống như bảo hôm nay trăng sáng rất đẹp.
Mạc Cách Ly cúi đầu nghiêm túc xem quyển sách, nhưng cậu nhìn một trang
giấy đã rất lâu mà chưa lật. Mạc Yên Nhiên làm bài tập, đầu bút đã đâm
vô số lỗ nhỏ trên đó.
Khi Tô Tranh mở cửa đi vào, Mạc Cách Ly ngẩng đầu lên gật đầu chào, còn Mạc Yên Nhiên trực tiếp nhảy dựng lên nhào qua.
“Dì Tô, sao cháu không thấy dì đâu? Dì đi đâu vậy?” Mạc Yên Nhiên làm nũng
trong lòng Tô Tranh, phát hiện Tô Tranh mới vừa tắm xong, cả người tản
ra mùi thơm ngọt ngào.
Tô Tranh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xoăn
của cô bé, ngước mắt nói: "Hiện giờ chúng ta lập tức đi." Lúc nói lời
này cô nhìn sang Mạc Cách Ly.
Mạc Cách Ly không ngạc nhiên, chỉ là nhíu mày nhàn nhạt hỏi: "Đi đâu?"
Tô Tranh cười nói: "Không biết."
Mạc Cách Ly suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: "Ba đưa bọn cháu đi?"
Lần này Tô Tranh cười thật lòng, cô đối với cậu bé rất tán thưởng: "Đúng vậy."
Mạc Cách Ly nghe được lời khẳng định, không nói hai lời, để quyển sách trên tay xuống nói: "Được, giờ đi luôn ạ."
Mạc Yên Nhiên còn ngạc nhiên và nghi ngờ, mơ hồ hỏi: "Đi? Đi đâu?"
Tô Tranh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, dịu dàng nói: "Rồi cháu sẽ biết."
Tô Tranh nói rồi sẽ biết, lúc này Mạc Yên Nhiên tuyệt đối không ngờ họ lại đi xa như vậy, càng không nghĩ tới sẽ đến một nơi hoang vắng như vậy.
Rất nhiều năm sau này Mạc Yên Nhiên cũng không quên đêm hôm đó, cô bé cũng
không kịp tạm biệt căn biệt thự đã sinh sống mấy ngày, thậm chí còn
không kịp tạm biệt ba mình.
Đêm hôm đó, dưới sự bảo vệ của mười
vệ sĩ cải tranh thành người bình thường, Tô Tranh đưa hai đứa trẻ ngồi
lên chiếc xe hơi nhỏ, lên xe lửa, đổi xe, đổi xe, sau đó lên xe riêng,
sau đó lại đổi xe lửa, đổi xe, cuối cùng là một chiếc xe bus bình thường đưa họ đến một thị trấn nhỏ bình thường.
Mấy ngày bôn ba, Mạc
Yên Nhiên đã mấy lần muốn hỏi dì Tô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng
khi nhìn em trai bình chân như vại, nhớ tới ba mình trước khi đi đủ loại khác thường, cô bé vẫn là im lặng.
Có lẽ Mạc Yên Nhiên cũng
không phải một một đứa trẻ quá thông minh, nhưng vẫn xuất thân trong gia đình chính trị. Lúc này cô bé mơ hồ cảm thấy, có lẽ cuộc sống của mình
sẽ thay đổi.
Bé nắm chặt tay Tô Tranh, tò mò nhìn thị trấn nhỏ mới mẻ đó, chờ đợi cuộc sống mới thuộc về cô. Đây là một thị trấn
nhỏ yên tĩnh trong núi phương Nam, không khí trong lành, ánh nắng tươi
sáng, hoa cỏ tươi đẹp. Không xa chỗ ở của họ cũng có người, nhưng cũng
không phải là nhiều, nên một nhóm người bọn họ tới ở đây cũng không có
gây chú ý gì.
Tô Tranh đi thu xếp cho hai đứa trẻ trước, sau đó
cố gắng nói chuyện với vệ sĩ, hỏi rõ vị trí hiện tại. Vệ sĩ trẻ tuổi họ
Nghiêm này, toàn thân đồ đen chỉnh tề, sắc mặt lạnh lùng, thái độ kính
cẩn nghe Tô Tranh hỏi, vẫn luôn giữ miệng, cúi đầu thấp giọng nói: "Tiểu thư Tô, vô cùng xin lỗi, tôi không thể trả lời."
Tô Tranh lại
hỏi, phát hiện miệng vệ sĩ Nghiêm thật giống y chang vỏ chai, dù nói đi
nói lại bao nhiều lần thì cũng đừng nghĩ tới chuyện nạy ra câu nào từ
miệng anh ta.
Cô lại mở điện thoại di động cố gắng dùng hệ thống định vị GRPS, lại chán nản phát hiện tín hiệu di động hoàn toàn không có.
Bất đắc dĩ, ở chỗ này đến ngày thứ hai cô đành mượn cớ ra ngoài đi dạo,
thăm dò hoàn cảnh xung quanh. Đương nhiên vệ sĩ có chút do dự, Tô Tranh
giận tái mặt chất vấn: "Sao hả? Chẳng lẽ tôi là tù nhân sao? Ngay cả chủ của các anh ở đây cũng không dám hạn chế tự do của tôi chứ?"
Cô
nói xong, nhìn sắc mặt vệ sĩ không chút thay đổi nhưng trong mắt có chút dao động, thì lập tức nhướn mi cười cười mà nói: "Hay là anh gọi điện
cho tiên sinh Mạc xin phép một chút đi?"
Đương nhiên câu hỏi của
cô đã làm người khác khó chịu đôi chút, điện thoại ở chỗ này vốn không
hề có tín hiệu, thì sao có thể gọi điện? Thật ra thì Tô Tranh cố tình
nói như vậy một là làm khó, hai là thử dò xét xem vệ sĩ Nghiêm này liên
lạc với bên ngoài như thế nào.
Vệ sĩ Nghiêm trầm tư một chút, dứt khoát nói: "Tiểu thư Tô, tôi đi dạo cùng cô nhé?"
Tô Tranh không có ý tốt cười hỏi anh: "Anh đi theo tôi?" Cô cao giọng mang theo chút mập mờ.
Thị trấn nhỏ nơi núi sâu, cô nam quả nữ, đi dạo trong núi, có thể không mập mờ sao?
Gương mặt tuấn tú của vệ sĩ Nghiêm đỏ lên, chỉ mấp máy môi, quật cường trả lời như cũ: "Vâng"
Tô Tranh nhìn căn biệt thự nhỏ núp trong khu rừng đá đỏ lá xanh một chút,
cười nhạo báng vệ sĩ Nghiêm: " Tiên sinh Nghiêm, anh đi cùng tôi thì ai
sẽ bảo vệ Cách Ly và Yên Nhiên?"
Mặt vệ sĩ Nghiêm vẫn không chút thay đổi như cũ: “Thuộc hạ của tôi sẽ bảo vệ tốt tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư.”
Tô Tranh bất đắc dĩ nhún vai, xem ra, dù thế nào vệ sĩ Nghiêm này cũng sẽ
không để một mình cô ra ngoài, nhìn đường núi không dễ nhận biết xung
quanh một chút, cô cũng chỉ có thể đồng ý để vệ sĩ Nghiêm đi dạo với
mình.
Hai người theo đường núi đi xuống, v