
h lùng như vậy khiến cho cô
không biết nên làm thế nào, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Anh không ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng nói: “Đã ăn rồi! Đóng cửa lại.”
Tả Á cảm thấy có chút buồn bực khó chịu, cô khẽ cắn môi, đưa tay đóng cửa
lại, trong lòng cũng có chút tức giận, Kiều Trạch đang giận cái gì chứ?
Tả Á cũng không ăn cơm nữa, đi thẳng về phòng ngủ.
Nhưng mà cô làm thế nào cũng không ngủ được, trằn trọc trở mình, mãi cho đến
rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong giấc mộng cô có cảm
giác bên kia giường nhẹ lún xuống, cô những tưởng Kiều Trạch sẽ giống
như thường ngày dán lại gần cô, áp sát lồng ngực vào lung cô, để cho cô
gối lên cánh tay của anh, rồi anh sẽ nắm tay cô ngủ, nhưng mà, không có, cô có chút lạnh, không nhìn được rụt thân lại, trong giấc mộng cảm thấy có chút khổ sở, nhưng khổ sở vì cái gì cô lại hoàn toàn không hiểu
được.
Sáng ngày hôm sau, khi Tả Á tỉnh lại, Kiều Trạch đã không còn trên giường
nữa, nửa giường bên kia đã không còn lưu lại hơi ấm của anh. Tả Á ngây
người ngồi tại chỗ, thẫn thờ nhìn nhìn nơi anh nằm một lúc, cuối cùng
xuống giường đi ra ngoài phòng ngủ. Lại nghe thấy tiếng Kiều Trạch hình
như đang nói điện thoại với ai đó ở bên ngoài, cô chỉ loáng thoáng nghe
được Kiều Trạch nói: “Bắt được rồi? Được, tôi lập tức qua.”
Tả Á dựa theo âm thanh tìm được bóng dáng của Kiều Trạch, anh đang đứng ở
phòng khách trước cửa sổ lớn sát đất, cô vội vàng hỏi: “Kiều Trạch, có
phải đã có tin tức của con rồi không? Có phải đã bắt được người bắt cóc
con rồi không?”
Kiều Trạch quay đầu lại nhìn cô: “Không phải!” Anh nói xong liền đi về phòng chứa quần áo, bóng dáng cao lớn đi qua trước mặt Tả Á, Tả Á vội vàng đi theo:0 “Nhưng anh vừa nói bắt được rồi mà, có phải anh đang giấu em
chuyện gì không, có phải…..con…..đã…..” Lòng của Tả Á bị nỗi hoảng sợ
lấp đầy, không nói tiếp được nữa.
Kiều Trạch lấy từ trong tủ ra một bộ âu phục, nhìn cũng không nhìn Tả Á, lạnh lùng nói: “Em nghĩ quá nhiều rồi.”
Cô suy nghĩ nhiều ư? Chuyện Kiều Trạch vừa nói không có liên quan tới con sao?
Kiều Trạch thay xong quần áo liền đi ra ngoài, Tả Á nhìn bóng lưng của anh,
muốn gọi anh, nhưng cuối cùng lại im lặng, thái độ lạnh lùng khiến cho
cô có chút sợ hãi và khó chịu, cô chỉ đành nhìn anh mở cửa đi ra ngoài.
Tả Á đi toilet, lúc rửa mặt cô ngẩng đầu nhìn mặt mình trong gương, sao
lại thành vẻ mặt của oán phụ thế này, đáy mắt lại còn mang vẻ cô đơn,
trái tim cô không khỏi nảy lên mấy nhịp, đưa tay soi gương vỗ vào mặt
của mình, ảo giác sao?
Thu dọn nhà cửa xong, Tả Á liền đi tới cô nhi viện, viện trưởng nói cho cô
biết, có một người thiện tâm quyên góp cho cô nhi viện, hơn nữa còn là
số tiền không nhỏ, cho đến tận bây giờ đây là lần đầu tiên cô nhi viện
được quyên góp số tiền lớn như vậy. Người quyên góp không lưu lại tên,
chỉ biết hình như là họ Kiều.
Tả Á nghĩ, chắc chắn người đó là Kiều Trạch, lòng cô có chút vui mừng, bấm số điện thoại của anh, muốn cám ơn anh, cũng thuận tiện hỏi xem có phải anh đang giận cô không. Điện thoại thông, Tả Á vội vàng hỏi: ‘‘Anh ăn
cơm chưa?”
“Có việc.” Bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng cứng nhắc của Kiều Trạch, Tả Á nghe thấy giọng nói này liền giống như quả bóng cao xu bị xì hơi,
“Cám ơn anh quyên góp cho cô nhi viện…..”
“Anh phải đi họp.”
Giọng nói lạnh lẽo của Kiều Trạch vang lên ngắt lời Tả Á, hơn nữa còn rất quả quyết cúp máy, Tả Á nhìn điện thoại di động, không nhịn được cau mày,
ngay lúc trong lòng cô đang dấy lên cảm giác cô đơn, chợt nghe thấy A Hà gọi cô: “Tả Á, có người tìm cô.”
Ai tới tìm cô chứ? Có phải là Kiều Trạch không? Nghĩ thế, tâm tình Tả Á có chút mong đợi, nhưng khi cô đi vào văn phòng, không thấy Kiều Trạch, mà lại thấy được Chung Tĩnh đã lâu không gặp.
Hai người giống như người điên ôm chầm lấy nhau, Chung Tĩnh hung tợn mắng:
“Đồ chết tiệt, lâu như vậy cũng không liên lạc gì, gả cho đàn ông rồi
thì không cần bạn nữa hả, thấy sắc quên bạn à.”
Hai người đã gặp mặt lúc Tả Á và Kiều Trạch tái hôn, rồi sau đó mất liên
lạc. Tả Á vui mừng ôm Tiểu Tĩnh, không ngừng nhận lỗi: “Là lỗi của tớ,
là lỗi của tớ, tớ mời cậu ăn cơm bồi tội được không?”
Chung Tĩnh lúc này mới nói: “Ý này cũng không tồi nha. Tớ quả nhiên là người
bạn tốt. Tả Á cậu vừa mới nói cho tớ biết chỗ này, tớ liền lập tức tới
thăm cậu, cậu tìm đâu được người bạn tốt như tớ chứ, cậu mà không biết
quý trọng, thì sẽ phải hối hận đấy.”
“Nữ hiệp, ngàn vạn lần xin cậu đừng bỏ rới tớ, hôm nay tớ mặc cậu làm thịt còn không được à?”
Hai người đã lâu không gặp, dĩ nhiên là có chút kích động, tối hôm qua cô
mới lên mạng liên lạc lại với Mạnh Tử và Chung Tĩnh, hôm nay Chung Tĩnh
đã liền tới đây gặp cô. Tả Á xin viện trưởng cho nghỉ, rồi dẫn Chung
Tĩnh tới một tiệm cơm nổi danh gần đó, hai người vừa ăn vừa trò chuyện,
nói tới chuyện những năm gần đây, cảm khái thời gian trôi qua quá nhanh. Cơm chưa ăn được nhiều, mà lời nói đã không ít. Chung Tĩnh xấu bụng
véo mặt của Tả Á: “Gầy như vậy, có phải túng dục quá độ không? Bảo ông
xã nhà