watch sexy videos at nza-vids!
Chỉ "sex" Không "yêu"

Chỉ "sex" Không "yêu"

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211104

Bình chọn: 9.5.00/10/1110 lượt.

ược hỏi, Kiều Trạch chỉ ừ một

tiếng bằng chất giọng lạnh lùng đặc trưng của anh, rồi liền không nói gì khác nữa, Tả Á cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ dặn dò anh chú ý nghỉ

ngơi, không nên làm quá sức.

Tả Á ngồi chờ Kiều Trạch, đợi đến tận mười hai giờ, nhưng anh vẫn chưa về, Tả Á liền trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, Kiều Trạch không cho phép cô ngủ

trên ghế sofa, cho nên, cô phải nghe lời, có lẽ, tối nay anh sẽ không về nhà rồi. Tả Á đi ngủ, mang theo chút cảm giác mất mát, cô ôm gối của

anh, trên đó có lưu lại mùi hương của anh, cô sợ…….anh sẽ không trở về

nhà nữa, sợ những chuyện đáng sợ sẽ tiếp tục xảy ra…….

Sáng ngày hôm sau Tả Á tỉnh dậy ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy Kiều Trạch đang mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, nhắm hai mắt, mày nhíu lại, hình như

anh đang nhức đầu. Cô đi tới đưa tay nhẹ nhàng ấn hai thái dương cho

anh: “Anh về lúc nào thế? Sao không gọi em dậy? Anh mệt lắm à, đi tắm

đi, ăn chút điểm tâm rồi nghỉ ngơi, được không?”

Tay Kiều Trạch bắt lấy tay Tả Á, đặt trong lòng bàn tay mình, kéo cô lại

gần, nghiêng người, hôn cô, rồi không nói một lời đi vào phòng tắm. Tả Á yên lặng ngồi đó, mùi nước hoa nhàn nhạt bay vào mũi cô, mùi hương quen thuộc khiến cho trái tim cô không nhịn được mà co rút.

Trong lúc Kiều Trạch tắm rửa, Tả Á cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, bọn họ

cùng nhau ăn rồi sau đó Kiều Trạch đi nghỉ ngơi. Tả Á quét dọn phòng,

sau đó lấy tất cả quàn áo đưa đến tiệm giặt là, rồi đi làm.

Cô không kiểm tra xem túi quần Kiều Trạch có cái gì không nữa, nhưng người chủ cửa hiệu giặt là lại gọi cô lại: “Cô Kiều, đây là hoa tai của cô

phải không?”

Bước chân Tả Á chợt dừng lại, từ từ xoay người lại, thấy ông chủ mập mạp

đang cầm trong tay một chiếc hoa tai bằng kim cương, phát ra ánh sáng

lóng lánh khiến mắt cô đau nhói, đó không phải là hoa tai của cô. Cô đi

tới, thẫn thờ nhận lấy chiếc hoa tai: “Cám ơn!” Nói xong liền xoay người rời đi.

Tả Á ngồi ở trên xe buýt, tự hỏi cô còn có thể bình tĩnh sao? Kiều Trạch

nói là đến công ty, nhưng, xem ra sự thật là anh ấy không đến công ty,

cả đêm không về, vậy anh đã đi đâu? Trừ chỗ của Tình Văn, cô không biết

chỗ nào khác nữa.

Tại sao anh lại nói dối cô, vì, muốn che giấu sự thật gì sao?

Cô ghét mình như vậy, đa nghi, đố kỵ, như một người phụ nữ hay ghen, trong lòng thấp thỏm, lên lên xuống xuống, đứng ngồi không yên. Sao cô lại

đột nhiên mất bình tĩnh như vậy…….? Tới công ty, lúc làm việc Tả Á không thể nào chuyên tâm được, cố nhịn đến lúc nghỉ trưa, Tả Á do dự hồi lâu

mới dám bấm số điện thoại của Kiều Trạch: “Kiều Trạch…….”

“Sao thế?” Giọng nói trong trẻo của anh từ bên kia truyền đến, rất có tinh thần, hình như anh đã tỉnh ngủ rồi.

Tả Á im lặng hồi lâu cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi: “À, em chỉ muốn biết anh đã dậy chưa thôi, còn đau đầu không?.”

“Anh không sao.” Kiều Trạch lạnh lùng nói xong, hỏi cô: “Ăn cơm trưa chưa?”

“Đang ăn rồi.”

“Không được uống đồ lạnh, không được ăn cay .” Giọng điệu hàn nhạt, nhưng cũng không khác gì ra lệnh xuyên qua điện thoại, Tả Á như thấy được gương

mặt lạnh lùng của anh, đôi môi mỏng cũng phối hợp mấp máy dặn cô không

được làm cái này làm cái kia…….

“Em biết rồi, có chuyện…….”

“Tan làm anh sẽ đến đón em.”

“Kiều Trạch, hôm qua anh qua đêm ở công ty sao?”

Kiều Trạch ở đầu dây bên kia chợt im lặng, sau mới nói: “Đừng nghĩ lung

tung, anh phải đi họp đây1″ Hai người cứ như vậy mà cúp điện thoại, Rốt

cuộc Tả Á cũng không còn bụng dạ nào mà ăn cơm nữa, anh không trả lời

cô, hay là không thể trả lời. Tả Á buồn bã vuốt vuốt đầu của mình, không được suy nghĩ lung tung, không được suy nghĩ lung tung, nhưng lòng cô

lại rối như tơ vò rồi.

Buổi chiều giờ tan ca, Kiều Trạch tới đón cô, suốt đường đi hai người luôn

im lặng, xe về đến chung cư thì dừng lại trước cửa, Tả Á vẫn ngồi mất

hồn trên xe. Kiều Trạch thấy vậy liền đưa tay nắm lấy cằm của cô, đôi

mắt đen lành lạnh nhìn cô: “Đang suy nghĩ lung tung cái gì đó, hả?”

“A…….Không có gì.” Tả Á hoàn hồn mới nhận ra đã về đến nhà, vội quay đầu đi chỗ khác, mở cửa xuống xe.

Cơm tối hôm nay là Kiều Trạch làm, Tả Á có chút hứng thú nào mà ăn cơm, mặc dù cô rất muốn nể mặt anh, ăn nhiều một chút, nhưng ăn được hai chén

thì cô không ăn nổi nữa rồi. Cô ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt bất

mãn của Kiều Trạch: “Em ăn no rồi, thật đó!”

“Lại đây.” Anh cau mày, vươn cánh tay bảo cô lại gần anh. Tả Á đành phải

đứng dậy đi tới, cánh tay dài của Kiều Trạch duỗi ra ôm cô vào trong

lòng, đặt cô ngồi trên đùi anh, cầm cái muỗng múc cơm và mấy món ăn đưa

vào miệng cô, lạnh mặt nói: “Sau này em phải ăn đúng khẩu phần cho anh.”

Ăn cơm cũng bắt đủ khẩu phần nữa, Tả Á thiếu chút nữa nghẹn họng.

“Trong vòng một tháng phải tăng năm cân.”

Lần này Tả Á thực sự mắc nghẹn, Kiều Trạch để cái muỗng xuống vỗ lưng Tả Á, đưa đến một chén xanh, Tả Á vội vàng uống một hớp canh, mới nuốt trôi

cơm xuống được. Lần trước đẻ non cô đã gầy đi rất nhiều, thời gian lâu

như vậy rồi mà cô cũng không tăng cân lại được, mặc dù mỗi ngày Kiều

Trạch đều bắt cô ăn cơm, nhưng có