XtGem Forum catalog
Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3216031

Bình chọn: 9.5.00/10/1603 lượt.


"Vâng.”

Mạch Sanh Tiêu đứng dưới ánh đèn đường vàng nhạt, cô im lặng đứng ở ven

đường, trong lòng buồn bực vô cùng, vốn muốn đi, nhưng lại không có tâm

tình.

Về nhà đi.”"

Cô không muốn vào lúc này lại rước thêm phiền toái.

Sanh Tiêu không nghe lời Thư Điềm, mỗi ngày vẫn chạy tới bệnh viện, đợi khi

Thư Điềm có khẩu vị tốt hơn, dì Hà liền làm thêm nhiều món ăn để cô mang đi.

Duật Tôn mấy ngày nay hình như rất bận rộn, Mạch Sanh Tiêu

đối với chuyện của hắn cũng không hỏi nhiều, cô thầm nghĩ, có thể là

liên quan tới vụ tai nạn đó.

Duật Tôn cho xe chạy trên đường lớn, màu xanh ngọc của xe thể thao giống như đang lướt đi trong đêm, hai

hàng bóng cây bên đường phản chiếu vào xe nhanh chóng biến mất, tay hắn

nhẹ gõ tay lái, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, hắn

bị người ta theo dõi một đoạn đường dài.

Phía trước chính là một khúc cua.

Duật Tôn đánh mạnh tay lái qua, chiếc xe đằng sau bay nhanh đuổi theo, không nghĩ tới hắn lại bất ngờ hãm phanh nhanh như vậy, hai chiếc xe kịch

liệt tông vào nhau.

Duật Tôn từ trên xe lấy ra khẩu súng ngắn mà

hắn luôn để trên xe, hắn một tay đẩy cửa xe ra, đi đến chiếc xe phía

sau, cửa kính đã bị vỡ vụn, có thể nhìn thấy rõ ràng người ngồi trên ghế lái.

"Là anh?”

Tang Viêm vừa muốn cầm lấy súng ngắn đặt ở bên cạnh, chỉ thấy Duật Tôn giơ cánh tay lên.

Đoàng, Đoàng, Đoàng. . .”"

Với ba phát súng đã đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.

Máu lạnh như băng chảy dài, Duật Tôn đứng nhìn, rồi bước nhanh lên xe sau đó khởi động xe rời đi.

Trên áo sơ mi trắng của Duật Tôn vẫn còn vết máu đỏ tươi.

Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trên ghế sa lon, Hải Bối yên tĩnh nằm bên chân cô,

Sanh Tiêu ánh mắt nhìn qua cửa sổ sát đất, nhìn về phía cửa lớn. Dì Hà

đem cơm tối chuẩn bị xong mang lên bàn, lúc này, cổng chính tự động mở

ra cô thấy Duật Tôn lái xe nhanh chóng tiến vào.

"Sanh Tiêu, chuẩn bị ăn cơm tối đi.” Dì Hà đến bên cô gọi.

Mạch Sanh Tiêu vẫn cứ mất hồn, trước kia tại Hoàng Duệ Ấn Tượng, cô mỗi tối

đều chờ Duật Tôn trở về, Sanh Tiêu nhìn về bốn phía, nhưng đây là Ngự

Cảnh Viên, là sau khi cô tổn thương mới đến đây. Cô không muốn nhìn thấy vận mệnh của mình theo vòng tròn mà bắt đầu lại ở đây, Sanh Tiêu vuốt

bụng, mới đứng người lên, đã nhìn thấy Duật Tôn vội vàng đi tới.

Người đàn ông đem áo khoác để lại ghế sopha.

Sanh Tiêu, lên lầu! """

Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía hắn cất bước phía trược, trước ngực cùng tay áo dính đầy vết máu, nhìn thấy mà hoảng sợ.

Sanh Tiêu đứng yên tại chỗ, tim đập nhanh không ngừng, Duật Tôn đi đến cầu

thang, thấy cô không đi theo, liền dừng bước mà gọi: "Sanh Tiêu?”

Mạch Sanh Tiêu thấy hình như hắn bình yên vô sự, tâm trạng bất an vừa thả lỏng nhưng lại lập tức dâng cao, cô vội vàng đi theo.

"Ối.”

Đầu gối vô tình va vào tường, mạch Sanh Tiêu cúi người xuống.

Duật Tôn thấy thế, đi tới ôm vai của cô dìu lên cầu thang, dì Hà nghe được

động tĩnh, bưng lấy tô canh thật ngon từ phòng bếp đi ra: Duật thiếu,

Sanh Tiêu. . . . . .”"

Vừa thấy vậy mà trong phòng khách lại không có ai.

Mạch Sanh Tiêu vịn lan can, đi được có chút thở gấp, tay phải cô kéo tay áo

người đàn ông: "Anh nói tôi biết đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Duật Tôn cánh tay vòng ở eo Sanh Tiêu: "Trở về phòng nói sau.”

Sanh Tiêu viền mắt phiếm hồng, bước đi lảo đảo, cô nhớ tới nỗi lo lắng của

Thư Điềm, lại nghĩ tới ánh mắt vằn đỏ của Tang Viêm, Mạch Sanh Tiêu hai

chân mềm nhũn vô lực, dường như là Duật Tôn ôm về phòng ngủ.

Cô ngồi ở mép giường, trong lòng bị sợ hãi và lo lắng lấp đầy, miệng cô mấp máy, thật lâu cũng không thốt lên lời.

Duật Tôn xắn tay áo lên, ngón tay thon dài đang cởi từng nút áo sơ mi ra.

Tay trái chống đỡ đầu Mạch Sanh Tiêu, đôi mắt mông lung mơ màng nhìn thấy rõ gương mặt phía trước.

Duật Tôn khom lưng ngồi ở bên cạnh cô, áo sơ mi trắng mở phanh ra hai bên,

lộ ra da thịt màu đồng mê hoặc, vóc người hắn to lớn, kiên trì luyện tập nên cơ thể gần như là hoàn mỹ. Mạch Sanh Tiêu nhìn vào bả vai hắn,

miệng vết thương của nhát dao đâm thấu xương kia mặc dù đã được khâu

lại, nhưng đã để lại một vết sẹo dữ tợn.

"Ai, là ai làm anh như vậy?”

Duật Tôn nhìn vào khuôn mặt phía trước, hắn sợ Sanh Tiêu chịu không được, vụ kia đã có thể giải quyết rồi.

Nếu đổi lại là trước kia, hắn tất nhiên sẽ không để ý mà quay người đi,

càng không vì phụ nữ giải thích mọi việc. Duật Tôn gục đầu, giọng nói

nhàn nhạt: Là Tang Viêm làm ra.”"

"Cái gì?” Mạch Sanh Tiêu kinh ngạc la lớn, đôi mắt mở to tròn.

Hôm nay anh trên đường trở về phát hiện có người theo dõi, sau đó, xe của

hắn tông vào đuôi xe, khi xuống xe thì mới phát hiện là Tang Viêm, nếu

anh không nổ súng thì người chết là anh.”"

Mạch Sanh Tiêu cái miệng nhỏ nhắn khẽ động đậy, một hồi lâu cũng không tìm lại được tiếng nói.

Duật Tôn ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt cô nhợt nhạt như tro tàn, vẻ mặt sững

sờ, dường như vô thức như thể xác bị tước đoạt linh hồn, Sanh Tiêu gần

như ngất đi. Người đàn ông thấy thế liền đem hai tay chạm vào khuôn mặt

nhỏ nhắn lạnh như băng của cô: "Sanh Tiêu, em hãy nghe anh nói. .