
gia: ông ngoại của Từ Khiêm. Mình đoán là ông ngoại, bởi vì Từ Khiêm họ Từ, còn họ của lão gia lại là họ Hứa'>
Đồng Đồng xòe bàn tay ra, cẩn thận sờ vào bụng Sanh Tiêu.
Dung Ân thuận miệng hỏi: "Đồng Đồng, dì sẽ sinh em trai hay em gái?”
Em trai ạ! Đồng Đồng kiên định sẽ phải là em trai.
Mạch Sanh Tiêu bị bàn tay nhỏ xíu của cô bé vuốt từng cái, có chút khó xử,
Đồng Đồng nghiêng đầu sang chỗ khác: "Mẹ, em trai đá con.”
Nói mò, em trai còn nhỏ lắm, sẽ không đá con đâu!
Đồng Đồng chạy đến trước mặt Dung Ân, đi sờ em trai ruột của mình.
Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu chơi ở Ngự Cảnh Uyển đến gần tối mới về. Sanh
Tiêu buổi tối ăn cũng khá tốt, ăn xong cơm tối, tắm rửa xong liền rất
nhanh chìm vào giấc ngủ.
Tô Ngải Nhã khó khăn góp nhặt được mười
vạn tiền đặt cọc, ả dự trù cẩn thận, luôn cảm thấy trong lòng hoang
mang, cũng không biết sự tình lần này có thể thành công hay không.
Ả cân nhắc hết lần này đến lần khác, vì lý do an toàn, nghĩ tới đổi một
người đi thực hiện, nếu không, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,
lập tức có thể tìm được ả.
Người trông coi Cố Tiêu Tây mở cửa ra, thấy cô vẫn theo lẽ thường ngồi ở mép giường, trong tay có hơn mười mấy bức họa chân dung Nghiêm Trạm Thanh.
Này, ăn cơm đi.” Người đàn ông cầm hộp cơm ném qua: Đồ thần kinh.”
Cố Tiêu Tây tai điếc mắt ngơ, nghe được tiếng đóng cửa truyền đến, cô ngẩng đầu lên, ngừng lại cây bút vẽ trong tay.
Cửa sổ bị dán một tầng báo chí cũ, ánh mặt trời có vẻ u ám lụi bại, cô đi
đến cửa sổ trước mặt, cẩn thận đem then cài cửa mở ra. Đột nhiên ánh
nắng chiếu tới làm hai mắt cô nhắm nghiền, nước mắt không nhịn được mà
tràn đầy mắt. Cố Tiêu Tây xoa nhẹ khóe mắt, bên ngoài còn có một tầng
màn cửa bằng lụa mỏng, cô trở lại trước giường, từ trong bao lấy ra một
con dao nhỏ gọt bút, sợ làm quá mức rõ ràng nên chỉ ở ven mà cắt một vết nhỏ.
Hai người bên ngoài phòng khách đang xem tivi, bên trong
chỉ có đơn sơ một bộ sofa và tủ TV. Bọn họ mua một cái ghế nhỏ 20 đồng
làm khay trà, ở trên bày biện đĩa cơm nhỏ và vài món xào, còn có một
chai rượu trắng.
Nào, uống!
Sống thế này biết đến chừng nào? Tao thật chán muốn chết!
Tên còn lại luôn miệng khuyên lơn: "Thế này không phải rất tốt sao? Không cần làm gì mà còn có thể chờ lấy tiền.”
"Xì, tao thèm vào, cả ngày lẫn đêm ở cái chỗ này, cầm được 2 vạn đồng tiền.” Người đàn ông cầm lên ly rượu, một ngụm rượu trắng đi thep xuống bụng.
Nếu không chúng ta về sau về với đại ca?”"
Cố Tiêu Tây ở cửa nghe lén được, gặp hai người uống đến hăng say, tạm thời có thể không bận tâm đến cô. Cô gấp rút cầm lấy cây bút máy đang vẽ,
viết lên phía sau tờ giấy: "Xin giúp đỡ, số 15, trên tầng 3, có người bị bắt cóc, xin hãy báo cảnh sát.” Cô lấy bức họa xếp thành máy bay giấy,
xé màn cửa sổ bằng lụa ra một góc, sau đó phóng máy bay ra ngoài.”
Cố Tiêu Tây nghe được tiếng bước chân, gấp rút đóng kín cửa sổ đi vào bên
giường, người đàn ông mở cửa đi vào, thấy một cái máy bay giấy trên mặt
chăn: "Cô đang làm gì ở đây vậy?”
"Tôi đang rảnh rỗi nhàm chán.”
Người đàn ông khom lưng đem đồ cầm ở trong tay, Cố Tiêu Tây lo lắng một mực,
giả vờ như không có gì cầm lấy hộp cơm, người đàn ông nhìn kỹ sau đó ném đi: Dở hơi.”"
Nhìn bóng người đi ra, Cố Tiêu Tây liền vỗ ngực vài cái, cô nâng tay áo lau thái dương, lại phát hiện ra đều là mồ hôi.
Nghiêm Trạm Thanh đang dừng xe bên đường, trùng hợp là phòng trọ giá rẻ này ở
ngay đầu đường. Cố Tiêu Tây liên tiếp ném ra bên ngoài mười mấy cái máy
bay giấy, có cái bay trên tàng cây, có cái trực tiếp vọt tới góc, lại có cái bay chếch một hồi, thuận buồm xuôi gió chui vào cửa sổ xe của
Nghiêm Trạm Thanh.
Người đàn ông nheo mắt, cầm máy bay giấy từ trên đùi lên.
Hắn đang đợi đèn giao thông, lúc nhảy qua đèn xanh, Nghiêm Trạm Thanh đem
máy bay giấy nhét vào trên ghế lái phụ. Hắn lơ đãng liếc mắt, trông thấy nét vẽ một đôi mắt, hắn vừa lái xe, lại có cảm giác quen quen. Người
đàn ông có chút hiếu kỳ, cầm lấy máy bay đem nó mở ra.
Nghiêm
Trạm Thanh dẫm mạnh thắng xe, may mắn tốc độ xe vốn cũng không nhanh,
chếc xe phía sau kinh hãi, thiếu chút nữa là tông vào đuôi xe.
Người thông minh, phàm là chỉ gặp qua Nghiêm Trạm Thanh, cũng có thể nhận ra là hắn.
Hắn nhìn thật kỹ bức họa trong tay, tờ giấy cũng không phải là giấy vẽ
tranh Tuyên Thành, giống như là đang luyện tập thôi. Nghiêm Trạm Thanh
đem tờ giấy lật qua, nhìn thấy một hàng chữ nhỏ xinh đẹp. Hắn ngẩng đầu
nhìn qua cách đó không xa có một khu nhà trọ giá rẻ, ngón tay ở trên tay lái nhẹ nhàng gõ.
Trong phòng hai người rõ ràng đang uống khí thế, ngươi một ly, ta một ly, mặt đỏ tới mang tai, miệng đầy mùi rượu.
"Uống, mày nói cô gái bên trong kia có lai lịch thế nào? Tao là nhìn không ra. . . . . . .”
Bất kể cô ta có lai lịch ra sao, ta lấy tiền làm cho xong việc, đối phương
đến lúc đó nếu không đưa tiền, tao đem hắn, đem hắn. . . . . . .” Người
đàn ông nói một hồi, phát ra vài tiếng cười thô tục."
Tên còn lại nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau thì cười thật lớn: "Hai người chúng
ta sao mà ngu ngốc