Old school Easter eggs.
Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3215923

Bình chọn: 8.5.00/10/1592 lượt.

thế, đồ ngon bày ra trước mắt mà không biết lợi dụng, mày nói xem, tụi mình bây giờ ngủ với cô ta, có ai biết không? Với lại, người kia để cho chúng ta trông chừng, nhưng lại đâu có nói không để

cho chúng ta đụng vào.”

"Oooh. . . thông minh.” Người đàn ô

ng đưa bàn tay lên sau gáy đồng bọn: Tao bây giờ mới phát hiện là đầu óc

mày linh hoạt như vậy đấy, có thể làm được, còn tốt hơn là cái, cái gì

ấy nhỉ?”"

"Con gấu cái, ngu xuẩn.”

A, đúng đúng. . . .”"

Cố Tiêu Tây đem cửa sổ kéo ra một khe hở, cô không nghe được dưới lầu có

động tĩnh gì, cửa đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa, cô vội vàng đóng

cửa sổ lại.

Hai kẻ say khướt đi vào phòng, Cố Tiêu Tây đứng tại trước cửa sổ: "Các người. . . . . . .”

"Nào, đến đây, cùng hai ca ca uống một hớp.”

Tôi không uống rượu.”"

Không uống, ca ca có thể dạy em!

Một tên lảo đảo bước đên giữ chặt tay của Cố Tiêu Tây, đem cô túm lên trên

giường, gót chân cô đá ra, bị hai người đè xuống nhúc nhích không được.

Tránh ra, đừng đụng vào tôi!

Nhẹ một chút, nhẹ một chút, nhìn cậu dã man quá, cô gái muốn được bảo vệ

tốt.” Tên đó sờ sờ lên mu bàn tay Cố Tiêu Tây, cô hoảng sợ không thôi,

đôi chân bắt đầu ra sức đạp phá: Thả tôi ra. . . . . . . . . .”

"Nào, anh uống một hớp, em cũng phải uống một ngụm.”

Người đàn ông cầm lấy bình rượu đổ mãnh liệt lên mặt Cố Tiêu Tây, mùi rượu

trắng rẻ tiền nồng nặc, Cố Tiêu Tây uống vào hai ngụm, sặc đến cả khuôn

mặt đỏ bừng: Khụ khụ, khụ khụ. . . .”"

"Làm sao vậy, không thích uống rượu phải không? Thích đến trực tiếp không?”

Các ngươi muốn làm gì? Đừng quên tôi bây giờ là con tin, động vào tôi xem các người làm thế nào mà ăn nói với người ta.”"

"Không Phải như vậy. . . . . . Tiền sao! Ta, đại gia ta. . . . . . . Có tiền.”

Á. . . .” Áo lông của Cố Tiêu Tây bị đốt phương xé rách rớt nút áo, người

đàn ông nhảy lên giường, đầu gối đè nặng lên đôi chân của cô, tên còn

lại dùng sức xé quần áo của cô ra: ""Thả tôi ra, đừng mà. . . . . .”"

Cô tuyệt vọng gào thét.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, một tên khẩu khí không vui quát lên: "Ai vậy! "

"Tôi đến thu tiền điện.”

Lúc khác. . . . . . . Ta bây giờ không rảnh! """

"Rầmmm. . . . .”

Tấm ván cửa gỗ vốn không rắn chắc bị đá văng, nhiều người lần lượt xông vào trong phòng, hai kẻ say rượu chưa tỉnh, mới vừa kịp phản ứng muốn co

chân bỏ chạy, vọt tới cửa ra vào thì vừa vặn tự chui đầu vào lưới. Cố

Tiêu Tây vội vã níu lại cổ áo, cô lau nước mắt cuộn người lên, một người cảnh sát đi lên phía trước: Cô có sao không?”"

Cố Tiêu Tây không ngờ rằng mình như mèo mù vớ được cá rán, ném máy bay giấy ra ngoài thật sự là có người trông thấy.

Cô mừng đến phát khóc: "Tôi không sao.”

Nghiêm Trạm Thanh cầm trong tay bức tranh bị xếp nếp tiến đến, hắn trông thấy

Cố Tiêu Tây co rúc trên giường, xem ra hắn đã đoán đúng, quả nhiên là cô ấy.

Cố Tiêu Tây hết sức giật mình, lúc ấy giấy mỏng luyện tập bị cô xé hết, cho nên chỉ có thể lấy bức tranh đã vẽ để viết chữ ở phía

sau rồi ném ra ngoài, thật không ngờ rằng, đúng ngay lúc Nghiêm Trạm

Thanh đi ngang qua.

Người đàn ông đứng ở trước giường, Cố Tiêu Tây từ trên giường đứng lên, cô ôm chặt lấy người Nghiêm Trạm Thanh.

Người đàn ông thấy cô chật vật như vậy, cũng không có đẩy cô ra.

Cố Tiêu Tây đi vào cục cảnh sát lấy khẩu cung, cô lo lắng cho Cố cha, cho nên cũng không dám đem chuyện Tô Ngải Nhã nói ra.

Ngồi ở ghế lái phụ, Cố Tiêu Tây còn chưa hoàn hồn, Nghiêm Trạm Thanh lái xe đưa cô về nhà: "Cô vẫn còn ở chỗ cũ sao?”

"Vâng.”

Nhìn qua thấy cô cúi đầu xuống, Nghiêm Trạm Thanh trong lòng không hiểu sao lại lo lắng: Cô tại sao lại bị bắt cóc?”"

Cố Tiêu Tây khó trả lời, cô cũng không có trả lời chính diện: "Anh gần đây có gặp qua Mạch Sanh Tiêu không?”

"Không.”

Cố Tiêu Tây đan chặt hai tay vào nhau, cô do dự không biết có nên đem

chuyện này nói ra không, không nhận ra đã đi đến trước ngỡ, Nghiêm Trạm

Thanh tháo dây an toàn ra: Đến rồi.”"

Cố Tiêu Tây hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về cái ngõ nhỏ hẹp mà cũ rách: "Hôm nay thật sự cám ơn anh, hẹn gặp lại.”

"Tôi đi cùng cô.” Nghiêm Trạm Thanh nói xong, đã xuống xe trước.

. . .

Hai người sóng vai đi vào, đi đến cửa nhà Cố Tiêu Tây, cô nghe được bên

trong có giọng nói truyền tới, Cố Tiêu Tây vội vàng vỗ vỗ cửa: Cha ơi,

cha. . .”"

Cửa chính rất nhanh được mở ra, Cố cha trông thấy Cố

Tiêu Tây, nhất thời kích động không nói lên lời, Cố Tiêu Tây ngay lập

tức nhìn thấy Cố mẹ: "Mẹ! "

"Tây Tây, Tây Tây con không việc gì chứ?”

Con không sao.”"

Nghiêm Trạm Thanh đi theo bước vào căn phòng nhỏ hẹp, đây là lần thứ hai hắn

đến nhà Cố Tiêu Tây. Cố mẹ tinh thần thất thường, ôm Cố Tiêu Tây nhẹ

nhàng gọi nhũ danh của cô, Cố cha đối với Nghiêm Trạm Thanh có ấn tượng

sâu sắc, nhanh chóng mời hắn ngồi xuống, cũng rót một ly trà.

"Cha, cha tìm được mẹ khi nào vậy?” Cố Tiêu Tây khóc nức nở.

Là bạn của con trong lúc vô tình gặp được ở cửa bệnh viện, nhờ có cô ấy đưa mẹ con đến cục cảnh sát.”"

Bạn của con sao?” Cố Tiêu Tây đến đây thì chán nản, không nghĩ ra cô còn bạn bè nào khác: Là ai