
g lên chút ít: Anh cũng không cần tôi phải tha thứ. Duật
Tôn, tha thứ, tôi cũng ở bên cạnh anh. Không tha thứ, tôi cũng tránh
không thoát khỏi anh.”"
Điều hắn muốn không phải là nhận được
thái độ này của Mạch Sanh Tiêu. Duật Tôn tựa hồ có lời gì muốn nói,
nhưng ở yết hầu động đậy vài cái, đơn giản là nói không lên lời.
Mạch Sanh Tiêu đã giãi bày hết rồi, bởi vì Duật Tôn đã phá hủy đi toàn bộ
cuộc sống của cô, đối với người đàn ông này, cô chỉ có thể đem tuyệt
vọng cùng thống khổ đổ hết ra. Duật Tôn lại mơ hồ phát hiện, hắn muốn mở miệng, dù là đầu lưỡi đang cử động, nhưng hắn cũng không có lời nào để
nói.
Không oán trời cao, không oán, nếu quả thật có một kẻ gây nên kết cục ngày hôm nay, thì ra đúng chính là hắn.
Sanh Tiêu muốn nói, cô có thể cùng Đào Thần có một cuộc sống yên bình, nhưng hắn lại xuất hiện, dùng thân phận để cướp đoạt người. Cô căm hận thủ
đoạn của hắn. Nếu Duật Tôn thành toàn buông tay thì cô cùng Đào Thần đã
thành vợ thành chồng. Nhưng cô lại không ý thức được, không có thủ đoạn
hung ác thì cô đã không trở về bên cạnh hắn. Duật Tôn tư duy là đơn giản nhất, nếu muốn hắn buông tay, so với chết còn khó hơn. Sự thật cũng
chứng minh, biện pháp duy nhất để đem Mạch Sanh Tiêu về, chính là bức
bách.
Mạch Sanh Tiêu lại khóc, lau nước mắt trên mặt đến khô khốc, cô chỉ là không ngừng nghẹn ngào.
Duật Tôn ngồi trở lại bên đàn dương cầm, Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy đôi vai hắn suy sụp xuống, cô liền xoay người muốn lên lầu.
Không nghĩ, hắn lại giữ lấy cô.
Sanh Tiêu quay đầu lại, Duật Tôn cũng không ngẩng mặt lên, tầm mắt hắn ngang hàng, cũng không biết đang rơi vào nơi nào: "Sanh Tiêu, từ khi em trở
về, anh đã không tìm đến người phụ nữ nào khác.”
"Anh biết rõ cái gì gọi là tổn thương không? Sau tổn thương, dấu vết vẫn còn! Tổn thương cũng không đáng sợ, tựa như vết sẹo ở cổ tay tôi, tôi luôn tin mình có
thể vượt qua.” Mạch Sanh Tiêu muốn giật tay hắn ra, nhưng người đàn ông
khí lực rất lớn.
Chẳng lẽ, em thật sự không bao giờ tha thứ sao?”"
Sanh Tiêu nâng tầm mắt lên, nhìn thẳng vào Duật Tôn, cô nhớ tới lời Dung Ân
lúc trước đã nói. Mạch Sanh Tiêu cũng biết, cô đã chui vào một cái ngõ
cụt không có lối thoát. Cô thật sự không có cách nào để nói với Duật Tôn là: Được, tôi không so đo chuyện trước kia, chúng ta hãy cùng nhau sống thật tốt.
Mạch Sanh Tiêu dùng sức để thoát khỏi tay Duật Tôn, cô thấy người đàn ông đứng lên, bóng dáng cao lớn ngay sau đó đi đến bên
cô: "Sanh Tiêu, anh nói rồi, chỉ cần em đã từng yêu anh, anh sẽ làm tất
cả để em có thể yêu anh một lần nữa.”
"Tôi không thể nào lại yêu
anh.” Sanh Tiêu khẩu khí rất quyết liệt, kiên định vô cùng. Anh không
tin, trái tim của em vẫn còn ở đây mà lại thật sự chết đi.”"
"Duật Tôn, tôi trước kia yêu trong hèn mọn, yêu không có lập trường. Tôi cũng có thể cất giấu không nói cho anh, nhưng tôi hiểu được ý của anh, anh
muốn tôi đánh đàn, hỏi tôi còn để ý đến chuyện của Mạc Y hay không,
chính là muốn cho tôi đối mặt với quá khứ. Với loại tình yêu này, một
lần là đủ rồi, bởi vì tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt, mỗi ngày trải
qua đều giống nhau, không hạnh phúc, cũng sẽ không có bi ai.”
Hắn chịu không nổi nhất chính là thái độ như thế của Mạch Sanh Tiêu, giống
như sống với chết đều như nhau. Mà thái độ này, người khác không thể
khống chế được.
Kỳ thật Duật Tôn cũng giống vậy, cũng không muốn
thừa nhận chuyện cùng Mạc Y, lúc trước Sanh Tiêu đối với hắn mà hát bài
Cùng Loại Tình Yêu"", chỉ cần khi ấy hắn biết trân trọng nắm giữ, cũng
sẽ không rơi vào cục diện hôm nay."
Lời nói đã đến nước này, Mạch Sanh Tiêu xoay người bước đi.
Duật Tôn rất nhanh lại nằm chặt tay của cô, Mạch Sanh Tiêu nắm tay lại giãy
giụa, lôi kéo như thế cũng sẽ không có sự thỏa hiệp nào, Duật Tôn dùng
lực rất mạnh, Sanh Tiêu thậm chí có thể cảm giác được vết thương dưới
tay phải đau đớn, cô khó chịu kêu lên một tiếng. Duật Tôn lúc này mới
kịp phản ứng mà buông tay ra.
Mạch Sanh Tiêu vừa xoa cổ tay vừa bước đi.
Duật Tôn theo trước một bước, một tay vòng ở eo Sanh Tiêu, lưng cô dựa vào
trước ngực người đàn ông, Duật Tôn mi mắt nhẹ khép lại, đem mặt vùi sâu
vào cổ Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, thực xin lỗi, Sanh Tiêu.”
Chuyện Mạc Y, thực sự là hắn sai rồi, hắn không phải là không biết rõ Mạc Y
tham lam, lại bỏ mặc nó trở thành một loại dã tâm, cuối cùng khiến cho
tay phải Mạch Sanh Tiêu bị hủy, mà quan trọng nhất, chính là hắn thật sự từng có quan hệ với Mạc Y. Sanh Tiêu hôm nay nếu không nói ra, hắn cũng chỉ nghĩ việc đó chẳng qua là lầm lỡ. . . . . . .
Duật Tôn từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cũng chưa từng nói qua ba chữ "Thực xin lỗi".
Mạch Sanh Tiêu trong mắt như thế nào lại không ngăn được nước mắt chảy dài.
Cô thật khờ, có chút tổn thương hết lần này tới lần khác chính là không
thể tự mình đối mặt, nay mới vừa tốt được một chút thì thâm tâm lại đau
nhức vô cùng.
Cô không nói gì, chỉ cắn môi để nước mắt cứ tuôn rơi.
Tiếng hít thở trầm trọng của Duật Tôn tán trên cổ cô, hai người ai cũng không mở miệng nói gì nữa. Mạch Sanh Tiêu