
i tràn đầy vui mừng, Thư mẹ giúp Tang Viêm cầm bó hoa,
người đàn ông lấy ra chiếc nhẫn, hắn nói gì đó, Mạch Sanh Tiêu nghe
không rõ, cô chỉ thấy Thư Điềm không ngừng gật đầu, nước mắt tràn lan.
Tang Viêm đeo cho cô ấy chiếc nhẫn, Thư Điềm cong ngón tay lên, vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn tinh tế. Cô nín khóc mỉm cười, tay vỗ nhẹ vào cánh tay Tang
Viêm: "Ai bảo anh tiêu pha mua nhiều hoa hồng như vậy? Sanh Tiêu không
giống vậy, cậu ấy mua hoa cho em không có tốn nhiều tiền.”
Được thôi.” Mạch Sanh Tiêu nhếch lên khóe miệng: Sau này tớ sẽ tính toán rõ ràng từng thứ với cậu.”
Được.” Thư Điềm lau launước mắt: Ai bảo anh ấy là ông xã nhà mình chứ! "
"Cậu thật đáng ghét.” Khi còn ở trường Hoa Nhân, Mạch Sanh Tiêu cùng Thư Điềm hay dùng lời nói trêu trọc đối phương.
Có thể chứng kiến hạnh phúc của Thư Điềm, Sanh Tiêu chợt cảm thấy được trấn an, cô vui vẻ không thua gì Thư ba cùng Thư mẹ.
Thư mẹ cũng đo đỏ đôi mắt, bó hoa hồng kia đặt ở tủ đầu giường, thơm lừng,
lại nở rộ vừa đúng, đối lập với màu trắng của phòng bện. Thư mẹ đi tới
cầm tay Tang Viêm: Từ nay về sau, mẹ giao Thư Điềm cho con, Tang Viêm,
trước kia, là mẹ không hiểu được con. . . . . .”"
Tang Viêm đôi môi mấp máy: "Mẹ, cha, hai người cứ yên tâm.”
Thư Điềm hạnh phúc, nguyện ở bên Tang Viêm mãi mãi không rời, Thư Điềm nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau cơn mưa trời lại sáng.
Mạch Sanh Tiêu cùng dì Hà chuẩn rời khỏi bệnh viện, đi đến đại sảnh, Sanh
Tiêu hai vợ chồng già quen mặt đang xếp hàng, cô liền bước tơi: "Chú,
dì?”
Đào mẹ quay đầu lại mà chấn động.
Đào ba cũng giật mình, nhìn qua Mạch Sanh Tiêu cùng dì Hà.
Sanh Tiêu không nghĩ tới sẽ gặp họ ở bệnh viện: "Hai người không khỏe ạ? Thân thể có chỗ nào không tốt?”
Mới mấy tháng không gặp Đào mẹ tóc đã bạc trắng nhiều, cả hai người thần
sắc tiều tụy, Mạch Sanh Tiêu nhìn qua sổ khám bệnh trong tay họ: "Hai
bác sao phải đến tận thành phố Bạch Sa để khám bệnh?” Chẳng lẽ, ngã bệnh nặng mới phải đến bệnh viện lớn?
Mạch Sanh Tiêu.” Đào mẹ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi: Cô đem con trai của tôi trả lại cho tôi.”
Dì Hà thấy thế, liền nắm lấy tay Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, chúng ta đi thôi.”
Đào mẹ từ trong hàng chờ đợi khám bước ra, bà chặn Sanh Tiêu lại: "Tôi đã
nói hết lời, hy vọng cô không nên cùng Thần Thần ở chung một chỗ, nó vì
cô mà bán nhà, hai người lại bỏ trốn, nhưng bây giờ người không thấy
xác, Sanh Tiêu, cô nói cho tôi biết, cô chính là sống như thế nào?”
Cô áo cơm không lo, sợ là sớm đem Đào Thần quên mất rồi?
Đào mẹ thoáng cái lại khóc ầm lên, Mạch Sanh Tiêu nhịn không được chua xót: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .”
"Xin lỗi có tác dụng sao? Sanh Tiêu, tôi tự hỏi đối với cô không tốt chỗ
nào, cho dù cô đã ly dị, chỉ cần Thần Thần thích thì tôi cũng có thể
chấp nhận, đúng là. . . . . .” Đào mẹ đau đến không muốn sống, trong đại sảnh xếp hàng mọi người đưa ánh mắt tới đầy vẻ tò mò như muốn biết được chuyện gì đã xảy ra.
Bà còn nói lại chuyện này để làm gì?” Đào ba đi tới, đỡ lấy vợ mình."
"Tôi mang nặng đẻ đau ra Thần Thần, cho dù tiền đồ của nó bị phá hủy tôi
cũng tình nguyện gánh vác cùng nó, nhưng vì cô lại đem con tôi ra làm
hại đến mất mạng, Mạch Sanh Tiêu, chúng tôi đời trước nợ cô cái gì sao?”
Dì Hà dắt díu lấy Sanh Tiêu muốn rời đi, Đào mẹ ánh mắt nhìn vào bụng vừa
nhô chút ít của Sanh Tiêu: Đứng lại.” Đào mẹ đuổi theo vài bước: ""Cô
mang thai?”"
Nhìn qua ánh mắt bi thống của bà, Mạch Sanh Tiêu nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Đứa bé là của ai?”
Sanh Tiêu đưa bàn tay đặt trên bụng, cô nói không cách nào mở miệng, mà cũng không thể nói được.
Đào mẹ thấy thần sắc của cô như thế, càng thêm nổi giận: Có phải là người
đàn ông xuất hiện trong hôn lễ, có phải hay không? Sanh Tiêu, tôi vẫn
muốn hỏi cô, vì cái gì cô cùng Đào Thần bỏ trốn. Nó đã chết, cô thì vẫn
sống, cô lúc ấy đang ở đâu? Cô bây giờ chẳng lẽ là đang sống cùng người
đàn ông kia?”"
"Con. . . . .” Mạch Sanh Tiêu ngậm ngùi không trả lời được.
Hay là, các người bày mưu hại Thần Thần? Vì đứa nhỏ trong bụng cô hay sao?"
"Không phải như thế, dì. . . . . .”
Cô đừng gọi tôi là gì! """
Mạch Sanh Tiêu nóng lòng giải thích: "Chúng con lúc ấy. . . . . .”
"Tôi không muốn nghe lời giải thích của cô, Mạch Sanh Tiêu, cô trả lại Đào
Thần cho tôi, nó còn trẻ như vậy, tại sao lại đối xử với nó như thế?”
Đào mẹ ánh mắt nhìn xuống bụng Mạch Sanh Tiêu, bà đã nhìn lầm Sanh Tiêu, Đào mẹ thật lòng vì con trai mà cảm thấy không xứng đáng, bọn họ nếu
thật sự yêu nhau như lời nói, thì tại sao Sanh Tiêu lại mang thai nhanh
như vậy?
Bà vươn tay, dùng sức đẩy bả vai Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu không kịp chuẩn bị liền ngã về phía sau, tay cô vội đặt tại bụng,
khi ngã như thế chỉ nghĩ đến việc toàn lực bảo vệ đứa bé này trước tiên, nhưng việc này hoàn toàn cũng là động tác vô thức của Mạch Sanh Tiêu.
Đào ba kinh hô một hồi, Đào mẹ cũng không nghĩ đến chính mình lại ra tay nặng như vậy.
Nhờ có Dì Hà tinh tường nhanh lẹ, nhìn thấy có gì đó không ổn, nên sớm đã
phòng ngừa chuẩn bị chuyện chẳng may xảy ra, tay b