
em, Sanh Tiêu, em muốn bỏ lại con của mình sao?”
Anh trả con lại cho tôi! "" Bởi vì con đang ngủ rất ngoan nên Mạch Sanh Tiêu không dám lớn tiếng."
Sanh Tiêu, anh chỉ muốn nói cho em biết, con cũng là của anh. Khi em mang
thai không để cho anh đến gần, em có từng nghĩ cho cảm nhận của anh
không? Em tước đoạt mất quyền lợi của anh, vậy có phải anh cũng nên đối
lại với em như vậy? Nỗi đau này là mãi mãi bù đắp bất mãn, em có biết
trong tim anh có nhiều nuối tiếc lắm không? Cùng chịu đựng đi, anh cũng
muốn cho em nếm thử! Duật Tôn thái độ bình thản, lại đầy quyết tuyệt.
Mạch Sanh Tiêu mơ hồ có thể cảm thấy được bất an, cô vội vàng đứng lên, muốn đòi lại con: "Đem con trả lại cho tôi.”
Duật Tôn nghiêng người qua, tránh đi hai tay của cô: "Sanh Tiêu, em p
hải biết là em không tranh được với anh. Bây giờ con đã sinh ra rồi, chỉ cần anh muốn thì nó cũng chỉ có thể là của anh.”
Mạch Sanh Tiêu thần sắc kinh hoảng: "Anh muốn làm gì, anh đến tột cùng là muốn làm gì?”
Trong lòng cô càng lúc càng bất an, chẳng lẽ, Duật Tôn cũng muốn cho cô giống hắn, tước đoạt quyền làm mẹ của cô sao?
Không!
Mạch Sanh Tiêu bổ nhào đến nhưng vô ích.
Duật Tôn sải bước rời khỏi phòng ngủ, cũng đem cửa phòng khóa trái lại, Sanh Tiêu lôi kéo tay cầm của cánh cửa: "Thả tôi ra, đem con trả lại cho
tôi! "
Duật Tôn ôm con đứng ở ngoài cửa, Mạch Sanh Tiêu lại không dám quá lớn tiếng, cô hai tay nắm chặt thành quyền, nước mắt nhạt nhòa
chảy ra: "Bôn Bôn, Bôn Bôn. . . . .”
( 奔奔: tên ở nhà của bảo bối mà Tôn đặt cho^^~ có nghĩa là "chạy chạy")
Đây là nhũ danh mà Duật Tôn đặt, hắn nghĩ, để cho đứa nhỏ chạy thật nhiều,
vô tư lự, không như hắn, ngay cả tuổi thơ cũng đều bị tước đoạt.
Mạch Sanh Tiêu dĩ nhiên cũng đồng ý với nhũ danh này.
Vú nuôi từ phòng khách đi ra, tiếp nhận cục cưng từ trong tay Duật Tôn.
Mạch Sanh Tiêu dựa vào cánh cửa, cô đầu tiên là nhẹ giọng gọi lên, cô cũng
không biết Duật Tôn đang đứng ở ngoài cửa, Sanh Tiêu nghẹn ngào không
ngừng: "Tôi muốn gặp con tôi. . . . . . .”
Càng về sau càng khóc, toàn thân kiệt sức trượt xuống mặt đất.
Duật Tôn dựa vào lan can, tầm mắt hắn nhìn vào cửa phòng, nhìn chằm chằm một chỗ. Thần sắc hắn phức tạp mà khép lại đôi mắt, trong lòng tràn ngập
không xua đi được vội vàng xao động cùng nhói đau.
Mạch Sanh Tiêu vỗ vào cánh cửa, khóc không thành tiếng, thê lương nghẹn ngào truyền
đến tai Duật Tôn, hắn nắm chặt tay, khoanh lại trước ngực.
Dì Hà nghe được tiếng động, vội vàng lên lầu: "Duật thiếu, có chuyện gì vậy?”
Duật Tôn im lặng không trả lời.
Dì Hà đứng ở cửa phòng ngủ, nghe được tiếng khóc bên trong truyền đến:
"Cũng không thể khóc như vậy, về sau con mắt và cuống họng sẽ không tốt, ở cữ sẽ tạo tật xấu, chữa không được.”
Ánh mắt Duật Tôn dao động, vung tay ra: "Dì Hà, dì xuống dưới trước đi.”
Hắn mất đi vẻ tuyệt tình, cho dù hắn thật sự muốn dùng phương thức giống
nhau để đối xử với Mạch Sanh Tiêu thì hắn cũng không làm được quyết
tuyệt và tàn nhẫn như cô đã làm. Huống hồ, Duật Tôn cũng không muốn tước đoạt quyền lợi của Mạch Sanh Tiêu.
Giằng co đến cuối cùng, hắn vĩnh viễn vẫn thua một bước.
Dù cho từ nay về sau Sanh Tiêu đều hạ quyết tâm, hắn cũng không làm được việc đối xử hung ác với cô.
Duật Tôn đi vào phòng khách, đem con ôm trở về. Hắn lấy chìa khóa đem cửa phòng mở ra. Mạch Sanh Tiêu mềm
nhũn bên cạnh cánh cửa, Duật Tôn đẩy cửa ra, cô cảm giác được đằng sau
có lực đẩy, còn chưa kịp đứng lên, chỉ lảo đảo bước hai chân rời đi.
Người đàn ông ôm đứa bé bước vào, Sanh Tiêu trong thấy ngọn đèn bên ngoài
xuyên qua khe hở rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Bôn Bôn. Mạch
Sanh Tiêu xông tới tiếp nhận con nhỏ trong tay hắn, sau đó cô xoay người lại, dùng cánh tay cản trở sau lưng Duật Tôn, lo sợ hắn sẽ cướp đoạt
một lần nữa.
Mạch Sanh Tiêu đem Bôn Bôn che chắn ở trước ngực,
đứa bé hình như cũng cảm nhận được không khí buồn bực này, nó bất an vặn vẹo cổ, miệng cử động, bộ dạng như muốn khóc.
"Bôn Bôn ngoan,
ngoan nha. . . . . . .” Mu bàn tay của Sanh Tiêu nhẹ vỗ trên lưng đứa bé hai cái, cục cưng cong cong môi lên, lại ngáp một cái thoải mái ngủ.
Mạch Sanh Tiêu ngồi trở lại mép giường, cô khóc có chút nghẹn, liền đem con
nhỏ để lại trên giường, sợ kinh động đến con. Sanh Tiêu ngắm nhìn cục
cưng ngủ ngon, cô một khắc cũng không muốn rời đi, dù cho lúc nào cũng
nhìn chằm chằm, cô không biết mệt và cũng sẽ không cảm thấy mệt.
Ánh mắt cô nhìn đến gần tới Duật Tôn, Mạch Sanh Tiêu kiềm lại tiếng khóc.
Cô kỳ thật cũng biết là mình ích kỷ không để cho Duật Tôn đụng vào con,
không để cho hắn tham dự vào hành trình con phát triển. Đối với Duật Tôn mà nói, dày vò của hắn so với cô chịu đựng vừa qua còn nặng nề buồn
chán, kéo dài dai dẳng hơn nhiều.
Mạch Sanh Tiêu vươn tay, đem
bàn tay nhỏ bé của cục cưng nắm trong bàn tay của mình. Con của Duật
Tôn, tất nhiên cái gì cũng phải tốt nhất. Hắn yêu chiều con, như có thể
đem tất cả mọi thứ đến trước mặt cục cưng. Không ai có thể nghĩ tới, kỳ
thật từ khi sinh ra đến bây giờ, số lần Duật Tôn ôm ấp co