
o mẫu hai tay bắt chéo sau lưng bị cột ngồi vào ghế, một trái một phải ngồi ở bên cạnh người phụ nữ.
Hai người bị hù dọa hồn bay phách tán, bảo mẫu bị ngất đi vài lần. Quản gia mặt nghiêng ở một bên, nôn mửa kịch liệt làm khuôn mặt biến sắc tái
nhợt, gan mật thiếu chút nữa cũng nôn ra.
Dạ Thần tay trái nắm chặt thành quyền, quai hàm nghiến răng: Bọn chúng rõ ràng hạ nhục mẹ ta như vậy! """
Bây giờ là mùa nóng nhất trong năm nhưng Dạ Thần cầm lấy kính viễn vọng
trong tay không ngăn được run rẩy. Lôi Lạc ngồi ở bên cạnh hắn, trong
mắt cũng đốt lên lửa giận.
Dạ Thần, tôi dẫn người đi đoạt lại phu nhân!
Người đàn ông mím môi, không nói một lời.
Đôi mắt mẹ hắn nhắm chặt, bà ấy cho dù là người thực vật nhưng ít nhất còn
có thể nghe thấy hắn nói chuyện, còn có thể mở to hai mắt.
Di thể một ngày không đoạt lại, chẳng lẽ Duật Tôn định đem bà ấy phơi nắng một ngày sao?
Dạ Thần nơi cổ họng nghẹn ngào, để ống nhòm xuống.
Đôi mắt màu nâu hoàn toàn không thấy bất thường, Lôi Lạc trông thấy người
đàn ông xoay mặt ngó ra ngoài cửa sổ. Một dòng nước mắt chảy qua gò má,
chảy xuống đến vết thương trên mặt.
Hai gã đàn ông đi đến trước xe bus, Dạ Thần kéo rèm lại.
"Này, làm cái gì vậy?”
Tài xế giả vờ như đang xem báo, hắn ngẩng đầu lên: Tôi ở cơ quan xe du
lịch, 12 giờ rưỡi đi đến xí nghiệp của ông chủ, ở cửa không phải có dán
áp phích thông báo tổ chức đoàn thể xuất cảnh sao?”"
Hai người nhìn nhau một cái: "Ăn no rửng mỡ à, đi chơi còn chọn ban đêm?”
Hi! Bây giờ lên máy bay ngủ một giấc, mở mắt ra thì đã đến nước ngoài, sảng khoái hơn!
Được rồi, đón người nhanh lên đi!
Được!
Tay phải Lôi Lạc mò đến thắt lưng, Dạ Thần thấy thế, bàn tay nhanh chóng chặn lại động tác của hắn: "Ngươi làm gì vậy?”
Tôi đi đoạt lại di thể của phu nhân!
"Muốn chịu chết một cách vô ích sao?”
Dạ Thần, nếu kéo dài ngày thì phu nhân. . . . . . .”"
Dạ Thần thu tay lại, mắt sáng như đuốc. Ướt ý trong mắt sau khi ngưng tụ
lộ ra một tia mông lung tàn nhẫn: "Đám người toàn bộ đến đông đủ, ta tự
nhiên sẽ có biện pháp.” Hắn so với bất luận kẻ nào cũng muốn lao xuống
xe trước nhất: "Ta dám chắc, ngươi nếu như bây giờ mà bước xuống còn
chưa kịp xuất chiêu thì đã bị vài chục tên canh giữ bắn trúng.”
Hai gã đàn ông nhìn quanh xe bus, thấy bên trong hình như không có người, lúc này mới rời đi.
Đối diện, hơn mười người của công ty lôi kéo hành lý đi tới.
Tài xế khởi động xe, Dạ Thần vén rèm lên, nửa cánh tay mở rộng khe hở có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của mẹ hắn.
Nhân viên từng người lên xe, để tránh rước lấy hoài nghi, tài xế đành phải
dựa theo thời gian mà lái đi. Dạ Thần nắm lấy rèm cửa, ở trong mắt, bóng dáng mẹ hắn càng lúc càng xa. Hắn nghiêng đầu đi, chỉ thấy cửa sổ thủy
tinh chợt lóe sáng, Tích Phong Uyển còn chưa kiến tạo lại cũng biến mất ở trong mắt.
Dạ Thần đôi mắt sưng đỏ, ánh mắt lóe ra hận ý nồng nặc.
Xe ở giữa đường ngừng lại, Dạ Thần cùng Lôi Lạc xuống xe.
"Ba ngày sau, chiếc xe này còn lái vào đấy, đến lúc đó mới là thời cơ chúng ta ra tay tốt nhất.”
Lôi Lạc nghe vậy, giọng nói hơi do dự: Đúng là như vậy nhưng ba ngày sau thì. . . . . .”"
Đôi mắt Dạ Thần thoáng hiện lên một tia trầm thống nhưng rất nhanh che giấu: "Vậy còn hơn là tất cả đều chết.”
Phía đông dâng lên đám mây sắc trắng từ từ trôi đi, cũng không lâu lắm, ánh
sáng mặt trời lộ ra một nửa vầng dương. Hừng đông đến rất nhanh, Mạch
Sanh Tiêu rửa mặt xong thì đi ra khỏi phòng tắm, cô thay lấy bộ quần áo ở nhà, động tác dịu dàng kéo màn cửa sổ ra.
Đôi mắt Duật Tôn vẫn
nhắm nghiền, thủy chung duy trì tư thế nằm nghiêng. Hắn từ trước đến nay dễ tỉnh nhưng từ hôm qua đến sáng nay ngủ được rất say. Ngay cả Mạch
Sanh Tiêu rời giường cũng không cảm thấy được. Sanh Tiêu mở cửa đi ra
sân thượng, tin tức hình như đồng loại phát hình hôm qua đấu súng. Tại
hiện trường truyền đến, cô không có nhìn thấy Ân Lưu Khâm.
Ngự
Cảnh Viên trong hay ngoài đều là phòng tuyến, Mạch Sanh Tiêu và Bôn Bôn
không đi ra được, người ở phía ngoài cũng đừng mơ tưởng bước vào.
Dì Hà đi mua thức ăn cũng do xe riêng đưa đón, Duật Tôn đem tất cả những
chi tiết có thể nghĩ đến phong tỏa, cả tòa hoa viên biệt thự bị giới
nghiêm, ngay cả xung quanh biệt thự đều bị không chế, nghiêm túc đề
phòng.
Mạch Sanh Tiêu không biết những ngày này sẽ kéo dài đến
bao giờ, theo như Duật Tôn tính toán thì Ân Lưu Khâm một ngày chưa chết, cô và Bôn Bôn cũng đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này.
Sanh Tiêu đi xuống lầu dưới, Bôn Bôn vẫn ở ngủ ở trong phòng của Trần tỷ, Mạch Sanh Tiêu mở ti vi lên.
"Sanh Tiêu, sao không ngủ thêm một chút đi?” Dì Hà đưa cho cô một ly nước mật ong.
Con không ngủ được, điểm tâm làm xong chưa? Con đến giúp dì.”"
"Không cần.” Dì Hà cười lắc đầu: Các món ăn đều xào xong rồi, cháo gạo kê đang nấu trong nồi đây.”"
Mạch Sanh Tiêu trong phòng khách xem ti vi, không thấy có tin gì liên quan
đến Ân Lưu Khâm, khoảng nửa tiếng sau thì Trần tỷ ôm Bôn Bôn xuống lầu:
"Tiểu tử hôm nay thức dậy đặc biệt sớm.”
Mạch Sanh Tiêu vươn tay, Bôn Bôn vùi ở trong ngực Trần tỷ nhìn