
hư hắn. “Biểu
tình này của ngươi chỉ một mình ta được thưởng thức.” Hắn bá đạo nói.
“Biến thái!” Nàng mở miệng mắng, “Cũng chỉ có ngươi
mới có thể kích ta làm ra bộ dáng ác liệt này, ngươi cho rằng ta muốn thế sao?
Ta cũng không thích mình không thể khống chế như vậy.”
“Nhưng là ta thích a!” Tống Trì cũng không trái với
tâm ý của mình, đôi mắt hoa đào mang theo muôn vạn tình ý, tha thiết nhìn chằm chằm nàng.
“Ta thích ngươi đùa giỡn bá đạo, theo đuổi chính mình muốn làm gì thì làm.”
“Tựa như ngươi giống nhau?”
“Không sai.”
A Kim đau đầu vỗ về cái trán. Không sai, Tống Trì
thiên phú dị bẩm, mới mười tám tuổi đã được thất sư phụ bát sư phụ chân truyền,
luận tư chất hắn đứng thứ nhất. Hắn xác thực đủ thông minh, đủ dũng cảm, đủ
giảo hoạt nhưng bởi vì lão sư phụ xem hắn như bảo bối nên đôi khi hắn tùy hứng
khiến người khác nghiến răng, quật cường lại bá đạo.
Mặc kệ! A Kim lại một lần nữa giở tuyệt chiêu ra với
Tống Trì -- giả ngu, làm bộ như có nghe không có biết!
Bằng không, ngươi có thể đối một cái siêu cấp da mặt
dày tùy hứng thiếu niên như thế nào?
Dù sao, con trai cưng của sư phụ! Thực không thể bắt
hắn làm thịt.
“Quên đi, không nghe ngươi vớ vẩn, ngươi nhanh nói cho
ta biết nội tình ngươi thám thính được đi!” Nàng lạnh nhạt nói.
“Kim Kim, bộ dạng ngươi lạnh lùng rất có mị lực nha!”
Hắn vẫn siêu dính như cũ, khuôn mặt mỉm cười.
“Không nói thì đi. Cút đi! Bản cô nương buồn
ngủ......” Nàng cũng không kiên nhẫn nghe hắn đông kéo tây xả.
“Đừng tức giận, đừng tức giận, ta sẽ nói thôi!” Hắn
lẩm bẩm một tiếng. “Ca ngợi ngươi cũng không được, đó là lạc thú lớn nhất cuộc
đời ta nha!” Mắt thấy A Kim thực sự muốn đứng lên đánh hắn hết giận, hắn đưa
hai tay đầu hàng. “Ta nói, ta nói, là Chu Thiếu Cương nói cho ta!”
“Tiếp được đi.” Nàng giận tái mặt sắc nói.
Xem nàng nghiêm túc như vậy thật giống nhân viên đang
chấp án, Tống Trì không khỏi vừa yêu vừa hận.
Nhưng là, nàng đông lạnh thần sắc lộ ra một cỗ cự nhân
cho ngàn dặm ở ngoài bầu không khí, tại đây một khắc, cái gì đều đả động không
được nàng, cho nên hắn tốt nhất ngoan ngoãn đem lời nói thật nói ra.
“Chu Thiếu Cương uống rượu nói ra bực tức trong lòng,
nguyên lai hắn thiếu chút nữa đã thành trang chủ Chu gia trang.” Tống Trì
nghiền ngẫm nói: “Vị Chu phu nhân trước mắt tên là Trần Vũ Nhàn, là đối tượng
đính hôn từ nhỏ của Chu lão gia, nhưng về sau Trần gia chuyển đi mất liên lạc.
Vì thế phụ mẫu Chu lão gia liền cưới cho hắn một thê tử khác lúc hắn 25 tuổi.
Thế nhưng thê tử hắn sau khi sinh Chu Duẫn Can
không bao lâu thì chết. Lúc ấy Nhị nương, Tam nương đều đã nhập môn làm thiếp,
tranh nhau sinh con muốn được lên làm chính thất. Đúng lúc này đột nhiên có tin
tức từ Trần gia hi vọng Chu gia có thể thực hiện hôn ước. Vì thế Chu lão gia
liền tái giá với Trần Vũ Nhàn trở thành Chu phu nhân hiện nay. Cách năm năm sau thì
Nhị nương sinh hạ Chu Thiếu Cương.”
“Nữ nhân kia nhất định không cam lòng.” A Kim theo lẽ
thường phỏng đoán.
“Nhị nương sao? Kia đương nhiên.” Tống Trì khẽ cười
một tiếng. “Đáng thương Chu Thiếu Cương bị hắn nương ghét bỏ hai mươi năm,
nương hắn luôn oán giận hắn, nói nếu hắn có thể sớm một chút sinh ra, nàng cũng
không bị Chu phu nhân dẫm dưới chân, chính hắn có thể chia một nửa gia tài. Ai!
Khó trách Chu Thiếu Cương lôi kéo ta uống rượu giải sầu, không buồn mới lạ!”
“Chu lão gia từng bạc đãi Chu Thiếu Cương sao?” A Kim
nhăn lại mày tâm hỏi.
“Không, Chu lão gia ngược lại rất tốt với Chu
ThiếuCwong, hắn rất giống Chu lão gia, so với Chu Duẫn Can
càng thích hợp kế thừa gia nghiệp.”
“Này không phải tốt lắm sao?”
“Nhưng danh phận, luôn sai người một chút.”
“Nhàm chán! Thương trường như giang hồ bình thường tàn
khốc lại thực tế, có bản lĩnh hay không mới quan trọng, ai quản người nào sinh
ra.” A Kim nói.
“Ta cũng vậy nói như vậy cùng Chu Thiếu Cương, trong
lòng hắn không phải không rõ, chính là lải nhải nói nghe lâu khó tránh khỏi bực
mình. Hắn dự tính thỉnh cầu cha hắn đưa đến Dương Châu cùng Doãn tổng quản học
tập, tránh đi thị phi trong nhà.”
“Người thông minh, có chí khí!” A Kim bất giác đối với
hắn có hảo cảm vài phần.
Tống Trì cười nhạo. “Chu Duẫn Can kia
cứ tưởng cả đời sẽ sống trong vinh hoa phú quý thì, làm không tốt thì sẽ phải
dựa vào Chu Thiếu Cương a.”
“Kia thì có hề gì? Chỉ cần bản thân hắn không biết xấu
hổ là được, ai không muốn ngồi mát ăn bát vàng cả đời?” A Kim dường như không
có việc gì nói, tựa hồ không để ý việc “vị hôn phu” cả đời sẽ làm một người nhu
nhược.
“Chẳng qua, Chu phu nhân phải dựa vào Chu Duẫn Can
sống cả đời thấy Chu Thiếu Cương phát triển thì sẽ để yên sao?” A Kim lại hoài
nghi hỏi lại, tiếp theo lắc đầu. “Chu Thiếu Cương ít nhất còn phải tôi luyện
mười năm, mười năm này Chu phu nhân sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu. Kỳ quái, Chu
phu nhân sao không tự mình sinh hài tử?”
“Ân! Nghe Chu Thiếu Cương nói, Chu phu nhân vừa vào
cửa đã đem Chu Duẫn Can ôm
đến bên người nuôi nấng. ChuDuẫn Can lúc
năm tuổi từng bị bệnh rất nặng, tính mệnh nguy hiểm,