
ợc phu nhân
phân phát sử dụng, sau khi dùng xong lại thu hồi.
Mỗi lần đến bảo khố, mắt của Nhị nương đều sáng lên,
càng thêm ảo não chính mình năm đó thiếu chút nữa đã được mẫu bằng tử quý, Chu
Thiếu Cương lại cố tình không đầu thai sớm, làm nàng chịu ủy khuất cả đời.
“Phu nhân kia! Chúng ta hiện tại phải đi khai bảo khố
được không......” Nhị nương vừa nói vừa hướng Chu phu nhân tới gần, xoay vòng
eo lại cố ý đem cái mông hữu lực hướng A Kim quét tới, A Kim lập tức mất cân bằng,
cong người đổ sang phải, vừa khéo lại được Tống Trì ôm lấy, tránh được một cú
ngã đau đớn.
“Ngươi không sao chứ!?”
“Không có việc gì.” A Kim thật sâu hít vào một hơi,
vững vàng cảm xúc, muốn đứng thẳng thân mình, Nhị nương đã ở kinh hô --
“A ~~ a ~~ hảo thân thiết kia! A Kim, ngươi làm sao có
thể trước mặt bà bà tương
lai cùng tướng công ôm ôm ấp với
nam nhân khác như vậy, thật không ra thể thống gì!”
Quả nhiên, Chu phu nhân cùng Chu Duẫn Can sắc
mặt đều không tốt.
A Kim đôi mi thanh tú nhíu lại, không cùng trưởng bối
phản bác, lập cúi đầu đứng vững.
Tống Trì nhẫn nại nói: “Nhị nương, rõ ràng là ngươi
đụng phải A Kim cô nương một chút, nàng mới có thể......”
“Ta có sao?” Nhị nương một mặt vô tội nói: “Cho dù ta
không cẩn thận đụng tới nàng, nàng cũng không cần khoa trương như vậy mà ngã
vào người! Giống như đợi đã lâu, rốt cuộc cũng được trời cho cơ hội --”
“Tốt lắm! Miệng sạch sẽ một chút, càng nói càng quá
đáng!” Chu phu nhân lớn tiếng quát ngăn cản Nhị nương nói. Muốn giáo huấn nàng
dâu, cũng không tới lượt nàng, Nhị nương rõ ràng là muốn xem nàng chê cười
thôi!
Bất quá, A Kim nha đầu chết tiệt kia cư nhiên bị Nhị
nương bắt được nhược điểm, thật là không cấp cho nàng mặt mũi.
Chu phu nhân căng hàm dưới, thanh âm trầm xuống.
“Không phải muốn đi đến bảo khố sao? Đi a! Cùng nhau đến.”
Một đám nữ quyến nối đuôi nhau hướng ra ngoài, Chu phu
nhân được Chu Duẫn Can
cùng Doãn Tâm Đường trái phải nâng đỡ, A Kim cúi đầu đứng tại chỗ, rất xa, vẫn
nghe thấy âm thanh bén nhọn của Nhị nương.
“Nữ nhân! Coi trọng trinh tiết, cho dù ngã trên mặt
đất, cũng không thể để nam nhân ôm lấy, nếu là ta ta sẽ làm
như vậy, bằng không có tư cách nào làm thiếu phu nhân…”
Tống Trì trong lòng điên cuống tức giận muốn hung hăng
giáo huấn nữ nhân xấu xa kia một chút nhưng không thể được, nếu làm vậy A Kim
sẽ không tha cho hắn.
“Tuy rằng nàng là ta mẹ ruột ta, nhưng có khi ta cũng
thực không chịu nổi nàng.” Chu Thiếu Cương tựa tiếu phi tiếu, lấy ngữ điệu chế
nhạo đùa cợt nói: “Cho dù ta sinh ra sớm hơn một năm, ta tin tưởng cha cũng sẽ
không đem nương lên thành chính thất.”
Tống Trì hơi hơi nghiêng
đầu, nghiền ngẫm lời hắn nói.
“Thiếu Cương huynh, trong lời nói của ngươi ẩn giấu
chuyện gì nha!” Chu Thiếu Cương tươi cười, cát giấu chân tướng hắn biết trong
đầu.
“Đi thôi! Đến phòng ta uống một chén, vừa uống trà vừa
tán gẫu.”
“Có gì không thể? Mời.”
Tống Trì cười đến thập phần thoải mái thoải mái, theo
đuôi Chu Thiếu Cương.
Ban ngày ban mặt liền tránh ở phòng uống rượu? Xem ra
tâm tình Chu tam thiếu này thật không tốt!
Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong một biệt viện cô
tịch.
Đây là nơi Chu phu nhân cho A Kim ở, phi thường thích
hợp để dưỡng bệnh, vì nó ở nơi hẻo lánh, thực yên tĩnh. Ngẫu nhiên nghe thấy
tiếng mèo kêu đầu tường. “Meo meo” hai tiếng sau đó nhảy xuống tường đi theo
một lối tắc ra ngoài, đó mới là nơi náo nhiệt.
Từ lúc A Kim vào ở, Chu phu nhân cùng Chu Duẫn Can có
đến thăm tượng trưng một lần sau đó liền không có khách nữa. Nghe bà lão cứ
cách ha ba ngày lại đến quét dọn nói, các di nương không được sủng ở Chu gia
mỗi thế hệ đều được an bài ở nơi này, về sau chỉ có thể ôm hận mà chết tại đây,
vì thế đương nhiên sẽ không có ai đến đây, đây quả thực là lãnh cung của Chu
gia.
Nơi này mặc dù bị mọi người sở vắng vẻ, nhưng may mắn
ánh trăng ấm áp cùng tia nắng mặt trời cũng không vắng vẻ nơi này.
A Kim thủy chung giống một tiểu nàng dâu nhẫn nhục
chịu đựng, không oán không giận. Giống như sáng nay lúc đến bảo khố, đám nữ
nhân đều thỏa mãn lựa chọn trang sức rời đi, Chu phu nhân lại nói với nàng:
“Ngươi còn không phải người Chu gia, theo gia quy Chu gia không thể ngươi dùng
đồ trong bảo khố. Ta xem làm thế này được không, vì không cho người ngoài chê
cười, ta liền đem Hoàng Kim khuyên tai của ta tai cho ngươi mượn.” Tuy nói thế nhưng
Chu phu nhân lại cho Doãn Tâm Đường chọn đồ trang sức vô cùng quý báu.
A Kim nhìn bạch ngọc hoàn trong tay, tính chất tinh
thuần, cũng vật quý báu, nếu không phải là vật định hôn chỉ sợ cũng sẽ phải thu
về bảo khố! Trăng lên đầu cành liễu, giờ phút này đã là canh hai.
Thắp một ngọn nến hơn nữa có ánh trăng phụ trợ, A Kim
ngồi trên bàn vẽ trước cửa sổ. Bởi vì mặt bàn nhỏ nên chỉ có thể dùng trang
giấy nhỏ để vẽ. Cũng may nàng không hay vẽ tranh chỉ là có hiểu biết sơ, tùy
bút một chút đã cho ra bức tranh rất sống động.
“Nơi ngươi ở giống như nơi ở của hạ nhân Chu gia a!?”
A Kim lập tức ngừng bút, quay đầu lại. “Ngươi thế nào
lại tới nữa