
ới đầu định mặc kệ, Cát Niên tránh nhìn thẳng vào mắt anh, cúi đầu vân
vê chiếc khăn ăn trước mặt. Chạy thẳng ra cửa ư? Không được.Vì vậy anh thuyết
phục bản thân ngồi xuống. Trong màn kịch hoang đường này cô cũng đóng một vai,
vì vậy anh phải ở lại.
Đường
Nghiệp nhìn quanh mọi người, “Một người bạn sống ở Pháp nói với tôi thế này,
nếu như câu chuyện trong cuộc tụ họp bỗng nhiên bị ngắt quãng. Điều đó chứng tỏ
thiên sứ đang bay qua.” Nói xong anh lại mỉm cười, “Chỗ này chính là nhà hàng
người bạn đó kinh doanh, cô ấy đã giới thiệu với tôi món ăn Pháp ở đây làm rất
ngon, do đầu bếp Pháp chính cống tự tay làm, chúng ta cùng thử xem sao.”
Kết
thúc màn giới thiệu, anh ra ý cho nhân viên phục vụ đem thực đơn lại, Viện
trưởng Thái đặt tay lên đầu gối Hàn Thuật, bà sợ Hàn Thuật khi đã bốc đồng lên
không biết sẽ gây ra chuyện gì. Hàn Thuật nhớ lại, bao nhiêu năm trước, cũng
chính bàn tay này đã ngăn anh lại, anh không còn phân biệt nổi bàn tay ấy ấm
nóng hay lạnh giá, mẹ nuôi đã kéo anh lên từ vũng bùn hay vĩnh viễn đẩy anh
xuống đó.
.
Giọng
điệu của bọn họ sao giống nhau đến vậy, cô nói đi, tôi phải bồi thường cho cô
thế nào? Như thể bọn họ là Thượng đế, bất cứ điều gì cũng có thể ban phát. Nếu
như cô nói tôi không muốn gì cả, chỉ cần các người tránh xa tôi ra, liệu có ai
tin không?
.
Bốn
người ngồi quanh chiếc bàn tròn, lúc trước Hàn Thuật và Đường Nghiệp đã người
trái người phải ngồi bên Viện trưởng Thái, vị trí còn lại dành cho Cát Niên
cũng chỉ có thể ngồi giữa hai người bọn họ. Hàn Thuật không nhớ nổi đã bao lâu
anh chưa yên lặng ngồi kề sát cạnh cô thế này, có lẽ trước nay chưa từng có.
Bàn tay anh chỉ cần khẽ đưa ra đã có thể chạm vào cô… Đúng rồi, cô đã từng cuộn
tròn, yên lặng ngủ bên anh hệt như đứa trẻ nhỏ, anh cẩn trọng ôm lấy cô, e kề
không đủ sát, không nghe thấy hơi thở của cô, lại e kề quá gần, làm cô giật
mình tỉnh giấc. Mái tóc dài đen nhánh của cô cọ vào mặt anh ngưa ngứa, nhưng
anh không dám động đậy. Bất kể đó là giấc mộng đẹp của anh hay cơn ác mộng đối
với cô, tất cả đều không thể quay lại được nữa. Nhưng lúc này đây, anh vẫn chưa
muốn tỉnh giấc.
Tạ Cát
Niên hai tay cầm thực đơn, cúi đầu im lặng. Hàn Thuật có thể nhận ra, hôm nay
cô trang điểm nhẹ, tuy không phải là vì anh, nhưng
dường như anh hiểu được cảm giác rung động của Đường Nghiệp với tư cách là một
người đàn ông. Cô như một bông hoa dại cô độc, từng cánh hoa đơn trắng muốt,
nhụy hoa vàng mềm mại, thân dài mảnh mai với những chiếc lá thanh mảnh, run rẩy
nở trong gió, đôi lúc bị đổ dạt nhưng không bao giờ cong gãy. Còn anh, với đôi
tay luôn được bao bọc trong lồng kính, lại tùy tiện ngắt hoa, không biết rằng
trên đó có gai, cũng không biết bông hoa sẽ vì thế mà tàn lụi. Vậy còn Đường
Nghiệp, Đường Nghiệp là gì?
“Xúp
măng tây, tôm bọc niễng non, sò tươi gan ngỗng bỏ lò.” Hàn Thuật gập quyển thực
đơn lại, anh cũng thường xuyên tới đây, chỉ cần liếc mắt qua một lượt đã gọi
món xong, hoàn toàn không tốn công sức. Viện trưởng Thái bị cao huyết áp, gọi
món cũng rất thanh đạm.
Cát
Niên lại là người trước nay chưa từng đặt chân tới những chốn như thế này, cô
lật thực đơn, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay gần như vùi vào cuốn thực đơn
được in ấn tinh xảo.
May mà
có Đường Nghiệp kịp thời nhẹ nhàng rút quyển thực đơn từ trong tay cô ra, nói
nhỏ, “Anh rất thích xúp gà rau tươi, salad cá hồi bạc hà và bít tết bò xốt cam
ở đây, hay là hôm nay em cũng thử khẩu vị của anh xem sao?”
Cát
Niên lập tức như thoát khỏi gánh nặng, “Được ạ, vậy em gọi giống anh.”
Thời
gian đợi thức ăn mang lên là khổ sở nhất, đầu Cát Niên dường như không ngước
nổi lên một lần, mấy sợi tua rua ở khăn ăn bị cô làm cho rối tung cả. Khách
trong nhà hàng gần như đã ngồi kín, trong tiếng nhạc chậm rãi có thể nghe thấy
tiếng nói chuyện nho nhỏ và tiếng dao dĩa bằng kim loại va vào nhau, nhân viên
phục vụ linh hoạt như những chú cá lượn đi lượn lại giữa bàn này với bàn khác.
Có
tiếng thở của ai bên tai, nhanh gấp lại như thận trọng cố nén lại. Trong buổi
tối khô ráo lạnh lẽo đường hoàng này, Cát Niên chợt nhớ lại đêm hôm đó, nửa đêm
nóng ẩm và náo loạn, loạn y như mớ tua rua trong tay cô vậy, cô không muốn nhớ,
lòng buồn đến khó chịu.
Không
biết từ bao giờ, bên người nghệ sĩ kéo violon trên bục đã xuất hiện thêm một nữ
ca sĩ tuổi tầm trung niên với vẻ từng trải, tay cầm micro đứng khoan thai, vừa
cất giọng đã có chút hơi hướng của Thái Cầm. Tiếng hát ấy như cứu rỗi những vị
khách trong lòng đều đang có tâm sự riêng, là cái cớ im lặng cho sự im lặng
giữa họ.
Bài hát
kinh điển “Ánh mắt em” đã hết, sau tiếng nhạc dạo dài du dương, giọng người ca
sĩ cất lên trầm bổng: “Tuổi xuân đã đi không ngày trở lại, hình bóng cũng xa
góc bể chân trời…”
Viện
trưởng Thái cất lời đầu tiên sau sự xuất hiện của Cát Niên, bà gượng gạo cố
dùng giọng sáo rỗng làm như không có chuyện gì xảy ra nói với Hàn Thuật: “Nghe
kìa, đây chẳng phải bài con thích sao, hồi trước còn trơ mặt kiên quyết lấy bản
nhạc cũ này từ