
nhà mẹ nuôi nữa…”
Hàn
Thuật cố nhếch môi, miễn cưỡng đáp lại bà bằng một nụ cười nhưng không thành
công, anh dứt khoát tiếp tục im lặng.
.
Bóng
dáng em, vẫn như xưa, nỗi tương tư tôi đã chôn sâu, em không cho tôi một lời
thổ lộ, chỉ nhìn em… nhìn về phía em, tôi đã qua bao đêm xuân khổ đau…
.
Tiếng
hát ủy mị khàn khàn mang chút chán chường mệt mỏi thật hợp tình hợp cảnh giữa
nơi tình nhân hẹn hò này, Cát Niên quay nghiêng người, hình như nghe rất chăm
chú.
Đường
Nghiệp nhân cơ hội cúi đầu, không quá kề sát cô, nhưng tư thế nói thầm bên tai
rõ ràng mang chút thân mật.
“Em
cũng thích à? Anh có một người bạn cũng rất thích bài hát của Thái Cầm.”
“Thật
ư?” Cát Niên cười nhẹ.
Nhân
viên phục vụ cuối cùng cũng đem thức ăn lên. Trình tự món ăn Pháp là phức tạp
nhất, Cát Niên nhìn đống dao nĩa bày kín mít trước mặt mà đầu lại căng ra, may
có Đường Nghiệp thao tác chậm rãi, cô cẩn trọng làm theo, có gì học nấy. Cúi
đầu dùng bữa trở thành việc quan trọng nhất và cũng là việc duy nhất bốn người
có thể làm lúc này.
Cát Niên
tuy sáng dạ, nhìn Đường Nghiệp cũng bắt chước được giống vài phần, nhưng trong
một thời gian ngắn khó có thể sử dụng thành thạo bộ đồ ăn lạ lẫm. Đường Nghiệp
vì quan tâm tới khẩu vị của cô, sợ cô không thích thức ăn sống nên đã đổi bít
tết bò của cô thành chín kỹ, miếng thịt không còn thấy những đường vân máu nữa
nhưng lại trở nên khó cắt. Cát Niên tay cầm dao dĩa vốn đã gượng gạo, giữa
miếng bít tết lại chòi ra một cục xương trơ trọi, cô thực sự không biết bắt tay
thế nào, chỉ đành cắm đầu vào cắt, vất vả đến toát mồ hôi trán.
Đường
Nghiệp cũng nhìn ra tình cảnh này, tuy có chút sốt ruột nhưng trong lòng vẫn
không thấy phiền, đối với anh, không dùng quen bộ đồ ăn Tây chẳng phải tội lỗi
gì. Sợ càng khiến Cát Niên lúng túng, anh không nói lời nào mà chỉ rót thêm cho
cô ít rượu vang.
Viện
trưởng Thái im lặng ngồi tại chỗ âm thầm quan sát Cát Niên, Đường Nghiệp đối
với cô ta thật không tệ, bà cúi đầu chăm chú ăn đĩa salad rau của mình, nếu như
kẻ đến đã mang ý thù, cái gì phải tới sớm muộn cũng sẽ tới.
Người
khó chịu nhất là Hàn Thuật, anh vốn đã nôn nao không yên, đang phải cố gắng tự
kiềm chế mình, nhưng đồ ăn của Cát Niên cắt mãi vẫn không xong, tiếng dao dĩa
bẳng kim loại chốc lại va vào đĩa sứ, tiếng động này đối với người khác thì yếu
ớt, nhưng truyền tới tai Hàn Thuật, từng tiếng từng tiếng, lạch cạch lách cách,
khiến lòng anh rối như tơ vò.
Anh cảm
giác như thứ đang nằm trên đĩa kia không còn là miếng thịt bò mà là anh, là Hàn
Thuật, từng nhát dao lăng trì giày vò anh mãi không thôi.
Cát
Niên dường như sắp bỏ cuộc không chiến đấu nổi với miếng bít tết nữa, càng
cuống lại càng sai, cuối cùng chiếc dĩa trơn trượt một cái trên đĩa, khuỷa tay
cô cũng theo đó trượt sang một bên, vô tình đập ngay vào cánh tay Hàn Thuật
đang ngồi bên trái. Chỉ một va chạm có biên độ không lớn là vậy, dù cô không
ngẩng đầu lên cũng biết ba người đang ngồi trước mặt đều đã lập tức dừng hết
mọi động tác trên tay.
Đường
Nghiệp liền nâng ly rượu, nói lớn: “Suýt chút nữa quên mất, chúng ta ít nhất
cũng nên uống một ly chứ, vì đêm Giáng sinh, vì duyên phận đã đưa bốn người
chúng ta cùng ngồi tại đây hôm nay.”
Cát
Niên ngập ngừng hồi lâu, cũng đưa ly lên theo, cô đã nhận lời Đường Nghiệp,
không thể để anh khó xử được.
Viện
trưởng Thái trong lòng rối bời nhưng cũng cười một tiếng với Đường Nghiệp,
“Nghiệp, tuy chỉ là mẹ kế của con nhưng mẹ vẫn luôn mong con sống tốt.” Nói
xong, bà cũng nâng ly, yên lặng đợi Hàn Thuật tay vẫn đang cầm muỗng bất động,
bà lại thầm kéo vạt áo Hàn Thuật.
Hàn
Thuật đã đặt bộ đồ ăn của mình xuống, nhưng tay không hướng về phía ly mà đưa
thẳng ra phía trước ngực Cát Niên. Cát Niên kinh hãi, giật thót mình vội thụt
người lại phía sau, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì. Đường Nghiệp cũng
nhanh chóng đặt ly xuống.
Không
ai ngờ tới, thứ Hàn Thuật nhắm tới lại là bộ đồ ăn trước mặt Cát Niên, anh
không nói không rằng lấy đĩa thức ăn của cô đem về phía mình, lẳng lặng vô cảm
cầm con dao trong tay cắt miếng bít tết thuộc về Cát Niên ra từng miếng nhỏ
trước vẻ mặt kinh ngạc của ba người còn lại.
Cát Niên
hoảng sợ đến quên luôn tiếp theo nên phản ứng thế nào, Đường Nghiệp và Viện
trưởng Thái cũng sững người ra, trong khoảnh khắc hoàn toàn không ai nói gì,
cũng không ai ngăn cản, cứ như vậy để Hàn Thuật gọn gàng xẻ miếng bít tết phiền
hà ấy ra thành nhiều phần.
Khi cục
xương nằm ngay giữa miếng bít tết được loại bỏ một cách hoàn mỹ, dường như cũng
là lúc Hàn Thuật lần đầu tiên thở phào nhẹ nhõm trong buổi tối hôm nay, tiếp đó
anh làm như không có chuyện gì, đặt đĩa thức ăn trả lại cho chủ cũ.
Cát
Niên đã kinh ngạc đến đờ đẫn, nào còn biết đặt dao dĩa xuống nhận đĩa thức ăn.
Đúng lúc đó một nhân viên phục vụ không biết chuyện đi tới bên bàn, lấy ra một
bông hồng từ chiếc làn mây trên tay, đưa lại trước mặt Hàn Thuật, “Thưa ngài,
đây là món quà nhỏ của nhà hàng chúng tôi tối nay, mỗi cặp tình nhân đều được
gửi t