
chủ tự đi giải quyết, dù sao đấy cũng
là việc tư của anh ta.”
“Đúng vậy, đi nhanh đi, đám sát thủ
Meteorcity đi theo chúng ta còn chưa bị giết sạch đâu. Hy vọng Con Chuột Nhỏ đừng có chết, tôi không muốn lại bị bang chủ dùng ánh mắt khủng bố
kia nhìn mình đâu, ánh mắt đó căn bản là rất muốn giết người mà.”
Shalnark vừa nói to vừa nhảy qua lan can, sau đó cười tủm tỉm mở chân ra trượt theo cầu thang xuống lầu một.
Quả thực, ánh mắt vừa rồi là điển hình của người Meteorcity, không hề che dấu sát khí.
“Tôi vẫn là cảm thấy cái nữ kia quá yếu.” Pakun khẽ cúi mí mắt, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Cô ta có yếu hay không cũng kệ, phụ nữ của bang chủ thì chúng ta quản làm
cái gì, tôi cũng không muốn anh ta nghĩ tôi hại chết cái nữ kia, kẻ đắc
tội Chrollo không thể có một cái kết cục tốt.” Phinks khoanh tay “hừ”
một tiếng.
“Phinks, gọi là bang chủ.” Franklin gằn từng tiếng.
“Rồi rồi rồi, bang chủ.” Phinks hơi xoay người, cũng biến mất.
Chỉ trong vài giây, căn phòng lại khôi phục trống vắng lạnh lùng vốn có,
giống như chưa từng có một đám khách không mời mà đến dừng chân vậy.
Ánh mặt trời càng ngày càng chói chang, chậm rãi len lỏi vào mỗi một khe hở hẹp, tro bụi nhẹ múa. Vũng máu loãng mới mẻ lạnh như băng ở cửa lớn dần dần đông lại, giống như đang nở ra từng đóa từng đóa hoa hồng Đại La
đậm sắc, cực kỳ diễm lệ. Hôm nay, bệnh viện
Petal nghênh đón bệnh nhân đặc biệt nhiều, ngoài các đội viên đội chấp
pháp từ biên giới lui về, làm chủ nhiệm ngoại khoa, Shoyo vừa mới từ chỗ đại quảng trường xách về một ‘con gián’ bị trọng thương. Thật vất vả
nhốt ‘con gián’ đội mũ rơm kia vào phòng bệnh xong, cô mới thở một hơi,
ba, bốn ngày liên tục không nghỉ ngơi đối với cô mà nói là gánh nặng
tinh thần.
Mặc vào áo dài trắng, cô có chút ủ rũ đi giày cao gót đi nhanh về phía cửa ra bệnh viện, hoa Nguyện Vọng trong vườn cũng nên
được cắt tỉa mới được, mèo nhà Band còn dám chạy đến sàn nhà cô đi tiểu, cô cực kỳ muốn bắt đám mèo đó chôn sống làm phân bón.
Cửa bệnh
viện bỗng hơi hỗn loạn, ai cũng liếc mắt nhìn, Shoyo dừng chân lại, vòng tai to màu đỏ hơi quyệt hai má gây khẽ ngứa. Một tên máu chảy đầm đìa
làm xấu bộ mặt thành phố đang ôm một tên máu chảy đầm đìa khác như ôm
một con mèo vậy, hoàn toàn không nhìn ai, cứ thế bước thẳng vào bệnh
viện.
Cảnh này trông thật tuyệt vọng thảm thiết, Shoyo vừa thấy
là biết đã xảy ra chuyện gì, cô có dự cảm một đoạn thời gian rất dài sắp tới, cô sẽ không thể về nhà tưới hoa được. Gót chân vừa chuyển, dẫm
giày cao gót liền quay trở lại, vừa đi vừa cao giọng kêu “Thằng nhóc,
bên này.”
Thân thể Miru bị hỏng sớm hơn dự kiến, xem ra phải thay đổi mọi phương pháp chữa bệnh.
Cùng lúc đó, trong một phòng khám nhỏ ở phố Bối Bối, cây hoa Wisteria hình
chuông bị tiếng gầm lên giận dữ làm cho chấn động rơi đầy xuống đất
“Netero! Cáo lão bất tử chết tiệt kia! Có thứ tốt kia thì tại sao ông
không sớm lấy ra chứ! Lúc trước tôi phải mang cái thân già này đi đến
tận nhà ông mở miệng hỏi, thế mà ông lại cự tuyệt bảo không có! Muốn cất giấu đến mức dù có vào quan tài rồi cũng không cho người khác lấy hay
sao? Lúc nào cũng tỏ vẻ là chưa đến lúc, cái gì mà hội nghị không cho
thông qua, cái tên hội trưởng kia càng làm càng vô lại! Mười hai tên cổ
đông đều chỉ biết ăn thôi sao? Tôi mặc kệ nó có phải là đồ của nhân viên ngoài hiệp hội hay không, không cho tôi là tôi chém giết! Rõ ràng là
lão lưu manh mà còn dám cầm cán bút giả bộ nhà nho à?
Ừ đấy! Tôi chửi đấy! Có giỏi thì ông đến Esme cắn tôi đi! Lúc trước là ai đặt bẫy
điều Bella đến Esme? Là ai nằng nặc ném củ khoai lang Meteorcity phỏng
tay này cho tôi? Ông chỉ giỏi nói miệng thôi! Nếu không phải ông kiên
quyết giao Esme cho tôi thì không biết lúc trước ai làm hội trưởng đâu!
Lập tức! Lập tức! Một giây cũng không được trì hoãn bảo cô ta đến đây!
Nếu mà không cứu được Miru thì ông đây chắc chắn sẽ khiến ông cả đời
cũng không ngủ yên đâu!”
Harris dập điện thoại quá mạnh khiến
cái bàn để điện thoại bị vỡ hỏng, biểu cảm của ông cực kỳ hối hận “Nếu
sớm biết có năng lực Niệm này, thì anh để Miru đi với cái thằng nhóc hỗn xược kia làm gì chứ? Nếu không phải thân thể Miru đã hiện rõ sự đuối
sức, lại rất thích cái thằng nhóc chết tiệt kia, thì sao anh có thể cho
họ chạy đi như thế chứ? Tức chết anh mất, lấy cái tính cách giả dối của
thằng nhóc kia, người vừa tới tay hắn là một giây hắn cũng sẽ không do
dự mà trực tiếp rời khỏi Esme.”
“Harris.” Ngồi ở một bên, Bella nhẹ nắm chặt tay ông, giọng điệu kiên định nói: “Cứu Miru trở về.”
Harris cầm lại, trầm mặc một chút rồi giống như mọi lần trước trả lời “Ừ, đại nhân bà xã.”
Hôm nay, sau một hồi mưa to, bầu trời trở nên cực kỳ sáng sủa, hành lang
bệnh viện rất sáng ngời, một vài tia nắng chiếu vào phòng. Hắn ngồi trên sopha dài, màu đen tinh thuần trong đồng tử mắt có thêm một tầng hỗn
độn nhè nhẹ, quầng đen dưới mắt càng ngày càng thâm.
Tay phải
cầm sách liên tục lật, vết thương trên mu bàn tay bởi vì niệm lực nên đã tự khép lại, lưu lại một vệt thâm. Vết máu