
chuyển ánh mắt đến tờ giấy, khi tên họ người đó hiện trên tờ
giấy, anh giật mình, sau đó nắm thật chặt tờ giấy.
“Nhìn một
chút” Bộ dáng hoảng hốt như vậy, rõ ràng là có quen biết. Không phải người giúp
việc nhà cậu ta thì là ai. Joe thầm nghĩ.
Theo tầm mắt
nhìn thì khuôn mặt của Mạc Dĩ Trạch ngày càng xanh, trên mặt lạnh lẽo, khi hai
mắt anh nhìn thấy hai chữ dương tính, tay anh run run.
Cô ta đáng
chết. Dám có con với người khác.
Lửa giận bộc
phát tiêm nhiễm từng tế bào, đôi tay siết chặt, anh hận muốn cho nó tan nát.
Sắc mặt của
anh Joe nhìn được rõ ràng, bộ dáng sắp nổi điên, người làm đó..., cho nên nói đỡ
một chút: “Mình sợ cậu sẽ đuổi người ta, cô ấy mới mang thai hai tuần, thân thể
rất yếu, rất dễ sanh non”
Lời nói của
Joe rơi vào trong tai Mạc Dĩ Trạch. Mạc Dĩ Trạch lại ngẩn ra, giống như nhớ tới
cái gì ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa làm Joe giật mình.
“Cậu nói cô
ấy mang thai được hai tuần?” Giọng nói trầm thấp.
“Đúng vậy”
Joe chắc chắn.
Nghe câu trả
lời của Joe, Mạc Dĩ Trạch rơi vào trầm tư......
Hai tuần......
Trong đầu
nhớ tới hình ảnh cô cùng với anh một đêm đó, không phải hai tuần trước sao?
Chẳng lẽ, đứa
bé trong bụng cô.... là của anh?
Dĩ nhiên
còn có đáp án khác, sau khi cùng anh thì cô lại cùng người đàn ông khác.
Chỉ là,
nghĩ một chút, anh tin là đáp án thứ nhất.
Nghĩ đến
đây, trong lòng anh mâu thuẫn. Trải qua vài giây suy nghĩ kĩ lưỡng, anh tin đó
là con của mình.
Phụ nữ cứng
đầu, mong là con của anh chứ nếu mà không phải. Anh cho cô chết không chỗ chôn.
Trong mắt
thoáng có nét dịu dàng, vẻ lạnh lùng cũng mất đi, nhìn tấm giấy chứng minh cô
có thai, trong lòng thật vui vẻ. Chỉ cần nghĩ đến cô đang mang thai con mình,
anh liền cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Vẻ mặt đột
nhiên thay đổi, Joe không hiểu ra sao, biểu tình trên mặt Mạc Dĩ Trạch là chưa
bao giờ thấy.
“Tốt lắm, để
chuyện này qua một bên” Thật sự là không hiểu nổi anh, Joe bỏ qua. Thay đổi vẻ
hời hợt, nghiêm túc nói: “Hai năm rồi, cậu vẫn chưa quyết định sao?”
Thân thể Mạc
Dĩ Trạch run lên, nụ cười cứng ngắc. Tròng mắt nghiêm túc nhìn Joe, Anh không trả
lời chỉ nhìn Joe.
Đối với bộ
dáng hắn thấy này Joe nhìn cũng đã chục lần, trong lòng thở dài: “Chẳng lẽ cậu
muốn ngồi xe lăn cả đời? Coi như không vì bản thân suy nghĩ, nhưng phải vì một
nửa tương lai mà suy tính. Chẳng có cô gái nào đồng ý lấy một người ngồi xe lăn
cả. Dĩ nhiên nếu có thì người ta là nhìn tài sản của cậu”.
Chữ chữ sắt
bén, chuẩn xác. Đánh vào lòng Mạc Dĩ Trạch, đả kích anh.
Mạc Dĩ Trạch
biết hắn nói thật, cũng muốn tốt cho anh. Mặc dù anh giàu có người người hâm mộ,
khuôn mặt anh tuấn, nhưng chỉ là bề ngoài. Anh nhìn thấy những ánh mắt hâm mộ
anh nhưng khi nhìn đến đôi chân anh thì tiếc nuối.
Joe không
biết anh thế nào, chỉ lấy tâm trạng của một người bác sĩ khuyên bảo: “Chân cậu
có hy vọng, chỉ là muốn cậu đánh cuộc thôi, sao lại trở nên nhát như vậy?”
“A, đánh cuộc?”
Mạc Dĩ Trạch cười nhẹ, có mỉa mai.
Muốn anh
dùng 10% đi đánh cuộc hai chân của mình, anh còn chưa có thong dong như vậy. Bản
năng muốn cự tuyệt, chẳng qua khi nhớ đến bóng dáng một người, anh...... do dự.............
Ngày hôm
sau.
Trong phòng
bệnh.
Đẩy cửa ra
một mùi thuốc gây mũi nhào tới, ở trước mắt một mảnh trắng làm người ta chói mắt,
hướng giường bệnh đi tới, một cô gái có khuôn mặt sắc sảo, một mái tóc đen dài,
trong giờ phút này cô gái xinh đẹp đang nằm ở trên giường.
Cô gái hô hấp
nhẹ nhàng, bỗng nhiên, lông mi thon dài rung động mấy cái, hai giây sau hai mắt
chậm rãi mở ra.
Con ngươi
trong suốt như nước mang theo mờ mịt cùng mệt mỏi, nhìn đến hoàn cảnh trước mặt
cảm thấy mất mát, ngón tay thon dài nắm chặt, cô tự nói với mình, tất cả chỉ là
một giấc mộng mà thôi.
Sau khi tỉnh
rồi sẽ là hiện thực, một hiện thực làm cô đau đến không muốn sống nữa . . .
Lúc Âu Y
Tuyết đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, một tiếng nói già nua mang theo mừng rỡ
truyền đến: “Tiểu thư, cô tỉnh rồi!”
Ánh mắt
nhàn nhạt nhìn về phía phát ra tiếng nói, phát hiện ở phía cửa phòng bệnh có một
bóng dáng bi thương, khi nhìn rõ ràng là thím Trương.
Mắt thây Âu
Y Tuyết tỉnh lại, thím Trương mừng rỡ vội vàng bước tới. Để cháo gà cầm trên
tay lên tủ đầu giường, sau đó nghiên người tới Âu Y Tuyết, nóng lòng hỏi thăm
cô: “Tiểu thư có nơi nào không thoải mái không? Có muốn tôi đi gọi bác sĩ?”
Ánh mắt ân
cần quan sát trên người Âu Y Tuyết, vừa nói bà vừa sờ sờ mặt của Âu Y Tuyết.
“Con không
sao, thím không cần kêu thầy thuốc” Âu Y Tuyết thản nhiên nói từ từ chống thân
mình, muốn ngồi dậy.
Mà động tác
của cô làm cho thím Trương giật mình: “Tiểu thư muốn làm cái gì, tôi giúp cô
làm. Cô bây giờ còn yếu, nếu không cẩn thận một chút thì đứa bé . . .” thím
Trương nói đến đây liền dừng lại.
“Thím . . .
.” Âu Y Tuyết nghe được hai chữ “đứa bé”, tay đang chống người dừng lại , con mắt
trong trẻo nhìn thím Trương, hơi chần chờ nói: “Thím mới vừa nói cái gì?”
Thím Trương
hoàn toàn không nghĩ tới mình sốt ruột lại lỡ miệng nói