
“Cẩn
thận!” Liêm Tuấn nhanh chóng chắn trước mặt Đỗ Lôi Ty, sau đó nhanh nhẹn xoay
người, không hề nương tình cho tên kia một đấm.
Cú
đấm rất mạnh, hắn đau quá nằm lăn ra đất, cây gậy trong tay rơi xuống một bên.
Đòn
ấy hẳn nhiên đã chọc giận bọn chúng, mấy tên còn lại nhanh chóng lao đến Liêm
Tuấn, tuy thân thủ anh tốt nhưng bên kia là ba tên lực lưỡng có vũ khí, sau vài
lần đánh trả, anh dần dần lực bất tòng tâm. Làm sao một người có thể đối phó
với năm sáu tên côn đồ như vậy?
Nhân
lúc Liêm Tuấn sơ hở không phòng bị, một tên đã quất lên lưng anh một gậy, sau
đó một tên khác xông đến, nhắm thẳng vào đầu gối anh quất thêm một gậy nữa, âm
thanh rất nặng nề, giống như muốn làm xương anh vỡ tan.
Đầu
óc Đỗ Lôi Ty như nổ tung, lúc nhìn lại, Liêm Tuấn đã gục xuống đất.
“Chồng
ơi!”
Máu
cô như trào lên tim, không nghĩ gì mà nhặt lấy cây gậy rơi trên đất, nhắm thẳng
vào gáy tên “lông dài” đã đánh Liêm Tuấn, đập mạnh. “Lông dài” ấy không ngờ phụ
nữ lên cơn điên còn mạnh hơn đàn ông, bất thần bị đánh nên ngã lăn
Đòn
này cũng thành công chuyển hướng chú ý của bọn chúng.
“Fuck!”
Không
biết tên nào chửi một câu, sau đó những tên khác cũng vây lấy Đỗ Lôi Ty, trong
đó cũng gồm cả tên mặc áo xám cầm dao.
Rõ
ràng hắn là tên đầu sỏ, chỉ thấy hắn đưa mắt ra hiệu, sau đó không biết nói gì
mà mấy tên kia đều dừng lại. Rồi hắn cầm dao lừ lừ tiến lại chỗ cô, con dao ánh
lên ánh sáng bạc lấp lóe.
Đỗ
Lôi Ty hoa mắt bởi thứ ánh sáng đó, trong lòng bỗng bình tĩnh lại, cô vừa dần
dần lùi xuống chỗ Liêm Tuấn gục ngã, vừa quay sang nhìn vết thương của anh. Anh
nằm trên đất, không có phản ứng gì.
Tim
bỗng co thắt lại, nỗi sợ hãi chưa từng có bao trùm lấy cô. Cô không sợ chết,
nhưng cô sợ anh có chuyện. Nếu sếp tổng có việc gì thì… đó là điều cô không thể
chịu đựng nhất!
Đúng
lúc ấy, mấy tên côn đồ kia đã vây quanh, bao chặt lấy họ, tên mặc áo xám cầm
dao tiến sát lại, cô không thể lùi nữa.
Ánh
dao sáng lóa mắt, trong mắt tên ấy toàn nụ cười khinh bỉ, sau đó lưỡi dao nhắm
trúng cô, từ từ giơ lên cao.
Đỗ
Lôi Ty nhắm mắt lại.
Bỗng
nhiên, cô rơi vào vòng tay ấm áp của ai kia. Đỗ lôi Ty vội mở mắt, nhìn vào đôi
mắt đen sâu thẳm của Liêm Tuấn. Không biết anh đã đứng dậy từ bao giờ, đang ôm
chặt lấy cô, khóe môi vẫn còn rịn máu, ánh mắt bình thản có vẻ cương quyết.
“Ngốc,
anh sẽ mãi mãi che chắn cho em.”
Ngọn
dao phía sau vung lên, rơi xuống, nước mắt đã tuôn trào.
Anh
mới là ngốc! Em không cần anh che chắn cho em, em muốn nắm tay anh đi suốt cuộc
đời!
“Đoàng…”
Một
tiếng súng vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm, sau đó là âm thanh kim
loại rơi xuống đất, rồi tiếng bước chân dồn dập, tiếng còi cảnh sát, tiếng kêu
thảm thiết của bọn cướp, hỗn loạn đan xen vào nhau.
Một
vở náo kịch sinh tử chỉ cách nhau một lằn ranh, cuối cùng đã kết thúc với sự có
mặt kịp thời của cảnh sát.
Thế
mới bảo, trong phim luôn xuất hiện cảnh sát khi sự việc đã kết thúc, đều là sự
ngộ nhận sai lầm cho quần chúng, thực tế thì trong vấn đề đối phó với bọn cướp,
thực sự thì cảnh sát vẫn đáng tin cậy hơn.
Sau
đó những việc tiếp theo đều trở thành công thức hóa, bọn xấu bị bắt, người tốt
đến Cục cảnh sát khai nhận, cảnh sát xí xa xí xổ bằng một giọng nặng khẩu âm để
hỏi một đống câu hỏi, Liêm Tuấn đều trả lời hết, còn Đỗ Lôi Ty… chẳng hiểu một
câu nào!
Nhưng
cô cũng chẳng rảnh rỗi, nhân lúc chỉ điểm bắt tội phạm, cô hậm hực đá cho tên
áo xám một cước.
Nhớ
đấy, người Trung Quốc bọn tao không dễ bắt nạt đâu!
Lấy
khẩu cung xong ra khỏi cục cảnh sát thì đã là sáng sớm hôm sau.
“Anh
sao rồi? Có cần đến bệnh viện khám không?” Đỗ Lôi Ty lo lắng nắm lấy vai Liêm
Tuấn, quan sát kỹ. Khóe môi bầm xanh, nhưng trông rất đàn ông, đầu tóc hơi rối,
nhưng như thế cũng rất phong cách, còn về áo… rớt mấy nút áo thực sự rất gợi
cảm! ╮(╯▽╰)╭
(Này này, rốt cuộc cô đang xem xét vết thương hay đang
xem tướng bằng cặp mắt háo sắc thế?)
“Em
chảy nước miếng kìa.” Liêm Tuấn nhắc rất kịp lúc.
“Làm…
làm gì có! Anh nhìn nhầm rồi!” Đỗ Lôi Ty vội lau mép, lau xong lại đỏ mặt lườm
sếp tổng.
Anh
đang cười! Anh lại còn có sức cười nhạo cô!
“Đừng
cười nữa!” Đỗ Lôi Ty xấu hổ hét, anh còn dám cười? “Lúc nãy nếu cảnh sát không
đến kịp thời, anh đã… đã…” Cô nói đến đó thì không nói tiếp nữa, mắt đỏ hoe,
mũi cũng thấy cay cay.
Bỗng
nhiên một bàn tay to lớn vuốt ve mặt cô, dịu giọng: “Đừng khóc, Đỗ Đỗ.”
Huhuhu…
anh nói thế, người ta càng muốn khóc!
“Chẳng
phải giờ anh vẫn ổn đó thôi?”
Ổn
cái đầu anh! Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào vết bầm ở khóe môi anh, chỉ suýt nữa
thôi là cô có thể đã mãi mãi không còn nhìn thấy anh nữa… Nghĩ đến đó, trong
lòng bỗng thấy hối hận vô cùng.
“Xin
lỗi…” Đỗ Lôi Ty cúi đầu, “Tại em hại anh, em không nên lao theo mà bất chấp hậu
quả, em… xin lỗi anh…”
“Không
phải lỗi của em.” Anh nâng mặt cô lên, qua ánh trăng lặng lẽ nhìn khóe mắt đỏ
hoe của cô, “Cho dù không phải vì em, anh cũng sẽ lao đến, vì chiếc nhẫn ấy đối
với anh rất quan trọng, nó đã mang em đến bên anh, kh