XtGem Forum catalog
Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210663

Bình chọn: 10.00/10/1066 lượt.

ng.

Bốn năm năm ngồi mãi trên xe lăn, bây giờ đột nhiên đứng dậy được, cảm giác rất kỳ

lạ. Không muốn đối mặt với những ánh mắt đó, cô xoay người muốn bỏ đi.

Một bàn tay to cầm lấy tay cô, là Đỗ Lợi Tân. Cô cũng không rụt tay lại

mà chỉ xoay người, nhìn thẳng vào mặt anh ta.

“Học Mai. Lấy anh đi.”

Cầu hôn, Đỗ Lợi Tân đã làm rất nhiều lần. Nhưng sau khi Cố Học Mai sảy thai thì đây là lần đầu tiên. Đưa mắt nhìn Cố Học Mai, anh ta quì một gối,

vẻ mặt chân thành: “Anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em. Làm em hạnh phúc, hy vọng em đồng ý lấy anh.”

Nhìn Đỗ Lợi Tân trước mắt, Cố

Học Mai không nói gì, nhẹ nhàng rút tay khỏi tay anh ta. Động tác của cô khiến Đỗ Lợi Tân hơi mất mát. Câu tiếp theo của Cố Học Mai còn khiến

anh ta phải mở to hai mắt hơn mà nhìn.

“Nói là cầu hôn mà nhẫn cũng không có, hoa tươi cũng không. Cứ như vậy mà cưới em? Có thể rẻ quá không?”

“Học Mai?”

Đỗ Lợi Tân giật mình, ngơ ngác nhìn ánh mắt Cố Học Mai, cô nhoẻn cười: “Nhưng mà, chỉ cần tình cảm của anh không rẻ, là được.”

“Học Mai.” Đỗ Lợi Tân mừng rỡ, ôm lấy Cố Học Mai xoay một vòng: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi.”

“Thả em xuống.” Xoay thế thì cô sẽ choáng mất, Cố Học Mai vỗ bờ vai anh ta,

muốn anh ta thả mình xuống. Đỗ Lợi Tân buông cô xuống, vẻ mặt áy náy.

“Học Mai, anh xin lỗi. Em tin anh, sau này anh cam đoan sẽ khiến em hạnh

phúc. Anh nhất định sẽ yêu em thật nhiều, không để cho em đau lòng nữa.”

“Em tin anh.” Trên thực tế, cô vẫn tin anh ta.

“Còn nữa, tối hôm đó, anh, anh không. Anh…” Chưa nói xong, Cố Học Mai đã bịt miệng anh ta, đôi mắt cô rưng rưng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Anh đừng nói, em biết hết rồi.”

“Em…”

“Anh họ đã nói cho em biết hết rồi.” Cố Học Mai buông tay ra, vùi mặt vào lòng anh ta: “Lợi Tân, em xin lỗi.”

Người bốc đồng vẫn là cô. Người tự ti cũng vẫn là cô. Nếu không phải cô vẫn

cứ giẫm chân tại chỗ, cứ sợ này sợ kia, cứ hoài do dự thì có lẽ bây giờ

hai người đã hạnh phúc lâu rồi.

“Em không có lỗi gì hết.” Trong

cuộc đời này điều Đỗ Lợi Tân hy vọng nhất, chính là tình cảm của anh ta

có thể được Cố Học Mai đáp lại. Bây giờ, Cố Học Mai đã yêu anh ta, đó đã là điều hạnh phúc lớn nhất rồi: “Anh thề, anh nhất định sẽ đối xử tốt

với em, sẽ không làm em đau lòng rơi lệ, em tin anh nhé.”

“Uhm.”

Cố Học Mai gật đầu thật mạnh, vùi mặt vào trong áo anh ta, ôm chặt lấy

anh ta: “Còn nữa, anh còn phải cho em một đứa con.”

“Được rồi.” Đỗ Lợi Tân gật đầu: “Anh cam đoan, sau này anh sẽ không khinh suất nữa.”

“Đỗ Lợi Tân.” Cố Học Mai nhìn vào mắt anh ta, lần đầu tiên, nói rành mạch, rõ ràng tâm tư của mình: “Em yêu anh.”

“Học Mai.” Đỗ Lợi Tân, thật ra biết hết cả. Ngày đó, những lời Cố Học Võ nói với Cố Học Mai ở trong phòng bệnh anh ta đều nghe được. Cũng chính bởi

vì nghe được nên anh ta mới có thể bảo mình tiếp tục kiên trì.

Mà hiện tại chính tai nghe được Cố Học Mai nói ra càng khiến anh ta cảm thấy kích động: “Anh yêu em. Cố Học Mai. Anh yêu em.”

Giọng anh ta cũng không hề nhỏ nên rất nhiều người trong phòng tiệc đều nghe

thấy. Hai vợ chồng Đỗ Hưng Hoa, mấy vị trưởng bối Cố gia, tất cả đều

nghe thấy. Tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay, rất nhiều người tiến đến

chúc mừng Cố Thiên Sở, Đỗ Hưng Hoa.

Cố Học Võ tất nhiên cũng nghe thấy. Anh đưa mắt liếc về góc đó, rồi lại nhìn về phía chú thím, không hề bỏ sót nét vui mừng trong ánh mắt Trần Tĩnh Như. Chắc là Cố gia sẽ

nhanh chóng tổ chức hỉ sự mà thôi?

Cố gia quả thật là muốn tổ chức hỉ sự. Cố Học Mai tuổi cũng không còn nhỏ. Người lớn hai nhà cũng đã họp bàn, quyết định cho bọn họ mau chóng kết

hôn. Thời gian đã định là vào một tháng sau.

Cố Học Mai vừa mới

khôi phục, lại phải bắt đầu bận bịu lo hôn lễ. Cố Học Võ cảm thấy cảnh

tượng dường như hơi quen thuộc. Nhớ kỹ lại thì thấy mấy tháng trước, Cố

gia cũng bận trong bận ngoài tổ chức hôn sự cho anh như vậy. Chỉ là lúc

này, diễn viên đã đổi những người khác.

Anh vẫn như trước, đi

làm, tan sở chỉ có điều anh không uống rượu. Mỗi ngày anh đều bận tối

mắt tối mũi. Đi sớm về trễ. So với trước kia còn bận hơn. Người trong

nhà cũng không biết anh đang bận việc gì. Uông Tú Nga cũng đã hết hi

vọng với anh. Nhìn thấy Cố Học Mai sắp phải kết hôn, chỉ có anh là còn

đơn chiếc. Muốn nói anh mà nói cũng chẳng được. Không nói thì nhìn lại

thấy khó chịu. Tới cuối cùng thì đơn giản là mặc kệ.

Cố Học Võ

cũng không màng tới người trong nhà đang đủ loại rối rắm mà vẫn tiếp tục cuộc sống của anh, sớm đi tối về, ngày nào cũng bận không thôi. Người

ta nhìn vào cứ có cảm giác anh dường như đã quên hết mọi chuyện trước

kia.

Mãi đến buổi chiều hôm nay, anh nhận được một cú điện thoại. Nghe giọng nói từ đâu dây bên kia mà anh sững sờ, ngơ ngác đứng im bất

động hồi lâu không thể nhúc nhích.

Odense là thành phố lớn thứ ba của Đan Mạch, cũng là thành phố lớn nhất của

đảo Fyn, hòn đảo lớn thứ hai của Đan Mạch. Nơi đây tập trung nhiều trang viên, pháo đài cổ kính đan xen thi vị, tô điểm cho bầu trời xanh biếc,

phong cảnh vô cùng xinh đẹp.

Những mái nhà cao ngói đỏ, tường đỏ

san sát nhau khiến người ta