
vậy không phải là tính cách của Kiều Tâm
Uyển.”
“Anh đừng đánh trống lảng.” Kiều Tâm Uyển siết chặt hai
nắm đám: “Anh nói anh thích tôi, anh nói anh có tình cảm với tôi. Tôi
đều tin. Nhưng mà Cố Học Võ, tình cảm của anh đối với Chu Oánh càng sâu
hơn. Anh vừa rồi nói, những việc cô ta làm vì anh. Tôi đều không có làm
vì anh. Tôi tin ở một góc độ nào đó mà nói, anh thích tôi, muốn ở cùng
với tôi là bởi vì có Bối Nhi. Nếu không có Bối Nhi, chúng ta hiện tại
vẫn là người xa lạ. Anh có dám nói không phải không?”
Cố Học Võ
nheo mắt lại, không phủ nhận: “Đúng là nếu không có Bối Nhi, chúng ta
bây giờ vẫn chỉ là người xa lạ. Nhưng mà chuyện trên thế giới này, không có nếu như. Sự tồn tại của Bối Nhi là sự thật.”
Mà anh từ sau khi Bối Nhi được sinh ra đã dần dần bị Kiều Tâm Uyển hấp dẫn, cũng là sự thật.
“Cho nên, anh căn bản không phải yêu tôi, anh vẫn là vì con gái.”
Kiều Tâm Uyển không
thể nghe thêm nữa, cô không thể nào chấp nhận đáp án này. Cô đứng lên
muốn rời khỏi, Cố Học Võ lại ấn cô ngồi lại lên đùi mình.
“Sự tồn tại của Bối Nhi là sự thật. Mặc dù anh thực sự không biết, anh đã bắt
đầu yêu em từ lúc nào. Có lẽ là lúc em liều chết muốn sinh hạ Bối Nhi,
có lẽ em vì Bối Nhi, dù như thế nào cũng không chịu tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, có lẽ là tình mẹ của em dành cho Bối Nhi đã làm anh cảm động.”
“Khi anh đỡ viên đạn của Thang Á Nam cho em, anh đã hoàn toàn khẳng định.
Anh không thể mất em. Anh yêu em. Kiều Tâm Uyển, để em tin anh khó vậy
sao?”
“Đúng, rất khó.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Anh quả thật có
thể vì tôi mà không cần đến tính mạng. Nhưng vì Chu Oánh anh cũng có thể làm như thế.”
Sắc mặt cứng đờ, cô nắm chặt vạt áo của mình, ánh
mắt ẩn chứa vài phần bi ai: “Anh còn nhớ không? Anh vì Chu Oánh mà mắng
tôi. Anh đã nói tôi như thế nào? Từng chữ, từng câu ngày đó anh nói, tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Anh nói, tôi làm sao có thể lừa anh, tôi làm sao
lại có thể làm tổn thương Chu Oánh. Anh chẳng lẽ đã quên rồi sao?”
Cố Học Võ không quên, những ký ức đó anh vẫn còn nhớ rất rõ. Đôi tay ôm cô không tự giác buông lỏng vài phần, cô hiểu ý anh, tính đứng lên rời đi
thì lúc này anh lại ôm chặt cô.
“Xin lỗi.”
Giọng anh vang lên bên tai cô rất nhẹ nhàng, không hề lảng tránh: “Xin lỗi. Anh không cố ý làm tổn thương em.”
“Anh đã làm tôi tổn thương rồi.” Kiều Tâm Uyển không nhịn được mà hốc mắt đỏ bừng, nhìn Cố Học Võ, cô gồng người lên, dùng hết sức để đẩy anh ra:
“Cố Học Võ, anh đã làm tôi tổn thương, anh đã làm cho tôi hiểu được rằng trong lòng của anh, cho dù có yêu tôi thế nào, cho dù thích tôi như thế nào thì tôi vĩnh viễn cũng không thắng nổi Chu Oánh. Tôi vĩnh viễn
không thể thắng cô ta, bởi vì cô ta đã chết. Mà người sống thì không thể nào đấu lại người chết.”
Cố Học Võ chấn động cả người, trong đầu lại hiện lên những lời Đỗ Lợi Tân đã nói: “Người sống vĩnh viễn không
đấu lại người đã chết.”
Hốc mắt hơi nóng bừng, hai cánh tay siết
chặt, ôm Kiều Tâm Uyển vào trong lòng: “Người sống. Quả thật không đấu
lại người đã chết. Bởi vì người đã ra đi, địa vị của họ vĩnh viễn ở lại, không có cách nào để tiến thêm một bước nữa. Nhưng người sống thì vẫn
còn cơ hội chiếm lấy toàn bộ tâm tư và tình cảm.”
“Kiều Tâm Uyển, anh ngày đó thật sự rất tức giận. Ahh không phải muốn làm tổn thương
em, anh chỉ là bất ngờ bị sốc. Chu Oánh đã chết, chết một cách bất ngờ
như vậy. Lúc đó, anh muốn có một đáp án nhưng cô ấy lại ra đi. Anh rất
buồn bực, rất áy náy, rất lấy làm tiếc.”
“Nếu anh biết cô ấy bị
bệnh, anh sẽ chăm sóc cho cô ấy. Ở bên cô ấy trong chặng đường cuối cùng của cuộc đời, không để cô ấy cô đơn rời khỏi thế giới này.”
Cảm giác được cơ thể cô càng gồng cứng hơn, sắc mặt lại càng lúc càng thêm khó coi, anh càng ôm chặt không cho cô đứng dậy.
“Kiều Tâm Uyển. Cho dù hôm nay là một người bạn của anh ngã bệnh, anh cũng sẽ ở cùng người đó đến giây phút cuối đời. Huống hồ gì, anh với Chu Oánh
đã từng thề non hẹn biển.”
Trong lòng Kiều Tâm Uyển có chút không thoải mái. Đúng, cô không nên tranh giành với một người đã chết nhưng:
“Cố Học Võ, nếu như cô ta không chết, có phải anh sẽ trở về bên cô ta
không? Chỉ là tiếc nuối thôi sao? Chỉ là áy náy thôi sao? Có phải không? Tôi tin nếu Chu Oánh còn sống, anh nhất định sẽ trở về bên cô ta.”
“Anh sẽ không.” Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, ngữ điệu kiên định. Câu trả
lời đến nhanh hơn tưởng tượng khiến Kiều Tâm Uyển sững sờ, trong mắt vẫn còn hoài nghi.
“Cho dù Chu Oánh không chết, cho dù bây giờ cô ấy vẫn còn sống, anh cũng sẽ không về bên cô ấy.”
Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh hôm
gặp Lý Lam. Cô ta nói, hôm đó là sinh nhật Chu Oánh, anh mới bất chợt
giật mình, bởi vì anh phát hiện ra một việc. Trong mấy tháng ở bên Kiều
Tâm Uyển, anh gần như chưa từng một lần nhớ đến Chu Oánh.
Ngay cả bản thân anh cũng bị tình cảm lạnh lùng của mình làm cho khiếp sợ. Anh
gần như đã quên Chu Oánh. Nếu Lý Lam không xuất hiện, nếu cô ta không
nhắc anh hôm đó là sinh nhất Chu Oánh thì anh tin lúc này anh đã thật sự qu