
ng miên man
suy nghĩ cái gì vậy? Không được nghĩ nữa, cô cố gắng buộc mình tỉnh táo
lại. Không được tin lời Cố Học Võ nói, ít nhất là không thể tin tưởng
toàn bộ.
Nếu anh thật sự yêu cô, vì sao mấy tháng nay không xuất
hiện? Tại sao lại cố tình xuất hiện vào sinh nhật Bối Nhi? Điều này
không phải chứng tỏ người quan trọng nhất trong lòng anh là con gái chứ
không phải cô sao?
Kiều Tâm Uyển, mày bình tĩnh chút đi. Bình
tĩnh lại. Cố Học Võ đang gạt mày thôi. Điều anh nói không phải là thật.
Bình tĩnh. Bình tĩnh. Trong lòng còn nghi vấn, nhưng không ảnh hưởng đến Kiều Tâm Uyển nghỉ ngơi, trái ngược với ngày hôm qua, tối nay cô ngủ
rất ngon, còn mơ thấy Cố Học Võ. Anh nói yêu cô, lòng cô tràn đầy vui
mừng. Một đêm mộng đẹp đến bình minh.
. . . . . . .. . . . . . .
Buổi sáng thức dậy, Kiều Tâm Uyển phát hiện Cố Học Võ đã dậy từ lâu, đang ở
trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Bối Nhi vẫn còn đang ngủ, ngày hôm qua Bối
Nhi đúng là đã chơi rất mệt. Đứng trước cửa phòng bếp cửa, cô bỗng cảm
giác như trở lại trước kia, rồi lại thấy so với trước kia hình như còn
ngọt ngào hơn vài phần.
“Chào buổi sáng.” Nhìn thấy cô, Cố Học Võ cười cười, vẻ mặt rất sung sướng.
“Chào buổi sáng.” Kiều Tâm Uyển hơi mất tự nhiên, không biết nói gì: “Cần giúp gì không?”
“Không cần.” Động tác trên tay Cố Học Võ hơi ngừng lại, nhe răng ra cười: “Anh sợ em càng giúp càng rối.”
“Nói cái gì vậy!” Kiều Tâm Uyển liếc anh một cái xem thường, Cố Học Võ nhăn
mày, vẻ mặt như biết rõ lòng cô. Kiều Tâm Uyển không thích vào bếp, cũng không phải là hôm nay mới có.
Ánh mắt quét qua gương mặt cô, khí sắc nhìn không tồi: “Hôm qua ngủ ngon chứ?”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Còn anh?”
Chắc là không bị lạnh cóng nữa chứ?
“Không tốt.” Cố Học Võ lắc đầu, vẻ mặt có vài phần ai oán: “Không có em ngủ cùng, anh ngủ không ngon tí nào.”
Kiều Tâm Uyển xấu hổ nên tức giận đáp một câu: “Vậy trước kia cũng ngủ không ngon sao?”
“Cũng không ngon.” Cố Học Võ gật đầu: “Thường xuyên là thức trắng đêm.”
Lúc nói lời này, anh bình tĩnh nhìn cô, Kiều Tâm Uyển bị ánh mắt nghiêm túc của anh làm cho kinh ngạc, nhất thời không biết phải nói gì, cảm giác
anh càng lúc càng tới gần khiến cô không được tự nhiên.
Một tiếng chuông vang lên. Cô ra phòng khách nghe điện thoại.
Là cô bảo mẫu Mary gọi tới nói hôm nay vẫn chưa xong việc, có thể phải
ngày mai mới đến được. Kiều Tâm Uyển đưa mắt nhìn Cố Học Võ trong phòng
bếp, cô thật không muốn nghĩ như vậy. Nhưng thật trùng hợp, anh vừa tới
thì Mary lại không rảnh?
Lắc đầu, chắc không phải đâu. Mary là
người Đan Mạch. Là chuyên gia dinh dưỡng cũng là đầu bếp. Cố Học Võ cho
dù có năng lực, cũng không có thể lớn như vậy? Lắc đầu, ngăn suy nghĩ
của bản thân lại, cô đi gọi Bối Nhi dậy. Bối Nhi ngày hôm qua chơi cả
ngày, sáng sớm nay nhìn thấy Cố Học Võ lại hiếm khi tươi cười, kêu ba,
ba. Cố Học Võ chọc con bé cười đến vô cùng vui vẻ, bữa sáng cũng vì thế
mà trôi qua trong vui vẻ.
Ăn xong điểm tâm, Cố Học Võ nói muốn
dẫn Bối Nhi đi chơi. Kiều Tâm Uyển cũng không phản đối, cô làm thế nào
cũng không ngờ rằng sau khi đi mấy tháng mà Bối Nhi lại vui vẻ với Cố
Học Võ như vậy. Nên biết, con bé trước kia chỉ cần nhìn thấy Cố Học Võ
là ghét, mà không thèm nhìn anh.
Đi theo Cố Học Võ ra ngoài, cô
cũng không biết anh muốn dẫn cô và con đi đâu, lúc xe dừng lại, nhìn tấm bảng hiệu ven đường, Kiều Tâm Uyển mới sửng sốt. Cô thật không ngờ, Cố
Học Võ lại đưa cô và con đi tham quan bảo tàng Andersen. Đi tham quan
bảo tàng chỉ là phụ, chủ yếu là Cố Học Võ muốn ở cùng con gái.
Xuyên qua những con ngỏ nhỏ rải đầy đá cuội, hoa cỏ mọc san sán hai bên,
thỉnh thoảng những người đi đường ngang qua lại ngoảnh lại ngắm những
gương mặt phương Đông không thường gặp được ở Đan Mạch.
Nam tuấn
tú nữ xinh đẹp, còn bế một cô bé đáng yêu. Kiều Tâm Uyển cảm nhận được
tầm mắt của người qua đường, nhìn Cố Học Võ xuống xe ôm con gái vào
lòng. Vẻ mặt vô cùng dịu dàng, một Cố Học Võ như vậy, là người mà cô
luôn khao khát. Một người chồng tốt, người cha tốt.
Kỳ thật cô
cũng tin, chỉ cần Cố Học Võ nguyện ý thì anh cũng có thể trở thành một
người chồng tốt. Cô nên tin anh mới đúng. Nhưng thâm tâm dường như luôn
có chút chần chờ. Chần chờ cái gì?
“Sao vậy?” Đã gần tới cửa, Cố Học Võ quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển: “Không vui sao? Không thích tới nơi này?”
“Không phải.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Đến Đan Mạch lâu như vậy mà muốn tới vẫn chưa tới được. Cứ cảm thấy Bối Nhi còn nhỏ, chờ khi con lớn rồi đến
cũng được. “
“Đúng vậy, chờ con lớn một chút cũng được.” Cố Học
Võ gật đầu: “Nhưng anh hy vọng cuộc sống của con gái sau này sẽ như
những câu chuyện cổ tích.”
“Tôi cũng hy vọng thế.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, cô cũng giống Cố Học Võ, đều hy vọng tương lai con gái được hạnh phúc.
“Tâm Uyển.” Cố Học Võ ngừng bước, không vào cửa trước mà nhìn Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt vô cùng chân thành: “Anh thấy muốn cuộc sống của con tươi đẹp
như chuyện cổ tích, có một điều kiện tiên quyết, chính là, con bé phải
luôn có ba mẹ ở bên cạnh. Không chỉ ba mẹ, cò