
đi. Mọi chuyện giao hết cho anh.”
Kiều Tâm Uyển ngáp một
cái, gật gật đầu: “Uhm, em ngủ đây. Nhưng mà, anh phải trông chừng Bối
Nhi đấy. Lỡ đến đêm con bé thức dậy, hoặc là vì chưa ăn cơm tối mà đói,
thì anh phải pha sữa cho con. Tỷ lệ sữa là ba…”
“Được rồi.” Cố
Học Võ buộc cô dừng lại, không cho cô nói nữa: “Anh đâu phải là chưa
từng làm, em không cần phải nhắc anh như vậy. Em đừng quên lúc ở nhà em, anh cũng có giúp chăm con.”
Huống chi, anh còn thường xuyên giúp Cố Học Văn chăm sóc hai cậu con trai. Không dám nói là vô cùng có kinh
nghiệm, nhưng tuyệt đối không xa lạ.
“Uhm.”
Kiều Tâm Uyển
vừa ngủ một giấc mà lúc tỉnh lại đã là sáng sớm. Cô ngồi dậy, nhìn mà
không thấy bóng dáng Cố Học Võ đâu. Ngày hôm qua sau nửa đêm, cô có cảm
giác anh nằm xuống bên cô, ôm cô đi vào giấc ngủ. Vòm ngực rộng lớn ấy
khiến cô cả đêm ngủ ngon giấc, đến tận sáng sớm mới thức.
Đi nhìn Bối Nhi thì thấy con bé vẫn còn ngủ. Cô cũng không vội vàng đánh thức
con bé. Tìm khắp trong phòng ngoài phòng một vòng cũng không thấy Cố Học Võ. Có thể là đi mua bữa sáng, nhưng mà lúc này, ngoài cửa hàng tiện
lợi hình như không có cửa hàng nào mở cửa? Cô cũng không quan tâm đến
chuyện đó nữa mà đi gom quần áo bẩn đi phân loại, sau đó cho vào máy
giặt.
Ánh mắt lại nhìn đến áo khoác của Cố Học Võ để trên ghế sa
lon. Hôm trước anh đã mặc cái áo này tới, hai ngày nay nhiệt độ không
thấp lắm nên ban ngày đi ra ngoài chơi anh đều không mặc nó.
Giặt áo giúp anh cũng được, Kiều Tâm Uyển cầm áo Cố Học Võ lên, lúc này cô
mới phát hiện, hình như cô chưa từng giặt đồ cho Cố Học Võ. Trong đầu
lại hiện lên lời Cố Học Võ nói. Anh nói, Chu Oánh đã làm cái này cái nọ
cho anh.
Thật sự ngẫm lại, cô hình như chưa từng làm gì cho Cố
Học Võ. Cô chỉ đơn thuần thích anh mà không có nghĩ tới anh muốn cái gì. Những việc mà vợ phải làm cho chồng, cô cũng chưa từng làm cho Cố Học
Võ.
Cô ghét làm việc nhà, không xuống bếp. Nếu không phải đến Đan Mạch, quần áo cô cũng không giặt. Bây giờ cũng vậy, quần áo thì ném cho máy giặt giặt. Việc nhà đều để cho người khác đến làm, ngoài chăm sóc
Bối Nhi, cô hình như không làm gì cả.
Đến Đan Mạch được một thời
gian, cũng muốn tìm một công việc, ít nhất cô cũng có việc để làm, nhưng mà Bối Nhi còn nhỏ, nên cô lại nghĩ đợi Bối Nhi lớn lên rồi tính. Bây
giờ xem ra, hình như những việc cô làm được không nhiều.
Cầm áo
của anh ngồi xuống ghế sa lon, tâm trạng của cô có chút buồn bực. Nhưng
cô không muốn thay đổi, cô vốn chính là người như vậy. Cố Học Võ có thể
chấp nhận thì chấp nhận, không thể chấp nhận thì thôi.
Anh ấy đã
muốn chấp nhận rồi mà. Cô tự cho mình một đáp án. Anh từ Bắc Đô chạy tới Đan Mạch. Anh chưa từng yêu cầu cô làm gì cho anh chỉ hy vọng cô về bên anh. Nếu nghĩ như vậy thì hình như anh đối với cô là thật tâm. Cô nên
tin tưởng anh mới đúng. Nếu anh không yêu cô thì làm sao lại có thể chấp nhận một Kiều Tâm Uyển như vậy?
Thở dài, Kiều Tâm Uyển bỏ mấy
vấn đề này ra không nghĩ nữa, đứng lên, muốn xem trong túi áo có thứ gì
không, bỏ đồ ở trong ra, rồi đem áo đi giặt. Nhưng lúc lục túi lại phát
hiện bên trong có một tờ giấy. Đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại. Mắt
nhìn ra cửa, Cố Học Võ vẫn chưa về, cô có nên xem nội dung bên trong tờ
giấy này không?
Mở ra, chỉ liếc mắt một cái, Kiều Tâm Uyển liền
giật mình đứng bất động. Cái này… Hai tay nắm chặt tờ giấy kia, cô lắc
đầu, hoài nghi mình nhìn nhầm. Lại liếc nhìn một lần nữa, cô không nhìn
nhầm. Tên của Cố Học Võ, viết rất rõ ràng.
Mấy hàng chữ bên dưới, cùng với những hình ảnh bên trên khiến cả người cô mềm nhũn, ngồi trở
lại trên ghế sa lon. Cố Học Võ, Cố Học Võ. Sao anh có thể yên lặng như
vậy? Sao anh có thể bình tĩnh như vậy? Đến đây hai ngày mà anh không hé
răng nói với cô một câu, lại còn vô cùng bình thường nữa. Trời ạ.
Ngoài cửa văng vẳng tiếng máy xe, cô ngẩng đầu, lại phát hiện mình chẳng thể
nhìn không rõ được gì, bởi không biết từ lúc nào thì cô đã bật khóc.
Nước mắt làm ướt nhòe hai mắt của cô, làm cô không thấy rõ những gì
trước mắt. Cô qua quýt lau khô nước mắt, cất tờ giấy kia vào trong túi.
Một lần nữa thả cái áo khoác trên ghế sa lon, đứng lên, Cố Học Võ vừa
lúc đó cũng vào cửa, trên tay mang theo hai cái túi to.
“Em dậy
rồi?” Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển đã dậy, anh có hơi bất ngờ: “Anh nghĩ em
còn ngủ. Thật hi hữu nhưng anh lại tìm được một tiệm ăn Trung Quốc, có
bán bánh bao màn thầu. Càng hi hữu hơn là còn rất sớm đã mở cửa. Anh còn mua sữa đậu nành. Em thích không?”
Kiều Tâm Uyển giật mình đứng
yên nhìn bóng lưng của anh, nhìn anh đặt thứ gì đó lên bàn cơm, chóp mũi cay cay, không biết nên nói gì. Mà anh trở ra mới phát hiện Kiều Tâm
Uyển đang ngẩn người: “Làm sao vậy?”
Anh mẫn cảm phát hiện, bộ dạng Kiều Tâm Uyển không đúng lắm. Vội vàng tiến lên, liền thấy hốc mắt cô đỏ hoe: “Em khóc? Sao vậy?”
“Em, em…” Kiều Tâm Uyển lau khô nước mắt trên mặt, nhìn Cố Học Võ: “Em sáng sớm thức dậy không thấy anh, tưởng anh đã đi rồi.”
“Đồ ngốc.” Cố Học Võ kéo cô vào trong lòng, đưa cằm vuốt ve đỉnh đầu