
g ý.
“Được.” Cố Học Võ gật đầu, đồng ý. Ở phương diện nào đó mà nói, Kiều Tâm Uyển
và anh là cùng một loại người. Đều rõ ràng mục tiêu của mình, đều vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Trước kia, anh chưa từng nghĩ có
một ngày sẽ động lòng với một cô gái như vậy.
Nếu một năm trước
có người nói với anh, anh sẽ yêu một cô gái cùng loại người với anh, anh nhất định sẽ cảm thấy người đó điên rồi. Nhưng thực tế anh lại yêu Kiều Tâm Uyển. Anh thích bộ dạng tức giận của cô, thích sự cố chấp với một
việc của cô. Đó từng là khuyết điểm lại biến thành ưu điểm. Không biết
có phải là “tình nhân trong mắt ai cũng là Tây Thi” không.
“Nói rồi đó, anh không được can thiệp em xử lý như thế nào.” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển hưng phấn đến gấp gáp.
“Không can thiệp.” Bàn tay Cố Học Võ xoa xoa bụng cô: “Nhưng mà em phải chú ý nghỉ ngơi. Không được quá mệt mỏi.”
“Yên tâm đi.” Kiều Tâm Uyển cắn môi, trong lòng đã có chủ ý: “Em nhất định
phải làm cho mấy con sâu mọt này không còn chỗ nào trốn.”
“Không cần dốc sức quá.” Cố Học Võ vỗ vỗ vai cô: “Nếu em không quan tâm đến cơ thể mình, anh sẽ không cho em làm.”
“Biết rồi, lão quản gia.” Kiều Tâm Uyển đối với sự quan tâm của anh thực
hưởng thụ, nhưng mà cô không chấp nhận nổi anh khoa trương vậy. Tuy rằng cô mang thai, nhưng lần này khác lần trước, Cố Học Võ rất nghiêm túc
chăm sóc cô. Gần như có thể được coi là cẩn thận. Ngày nào cũng kè kè,
cùng vào, cùng ra. Cô có thể có vấn đề gì chứ?
“Lão quản gia?” Cố Học Võ nheo mắt lại, hiện lên một tia nguy hiểm: “Em nói anh là lão quản gia?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Mỗi ngày quản này quản kia, không phải lão quản gia thì là gì?
Cố Học Võ nhìn cô ở trước mặt mình hé ra khép lại cái miệng nhỏ nhắn, lại
nghĩ tới một chuyện khác. Kiêng kỵ cô mang thai nên từ lúc biết cô mang
thai đến bây giờ, ít nhất đã hơn một tháng anh không chạm tới cô. Mà bây giờ cô đã qua ba tháng…
Không chút khách khí ôm cô trong lòng,
cúi đầu, tước đoạt toàn bộ hô hấp của cô. Bàn tay to không khách khí đi
xuống phía dưới, tiến vào bên trong bộ đồ bầu rộng thùng thình. Kiều Tâm Uyển ú ớ một tiếng, lập tức hiểu được anh muốn làm gì. Trong lòng quýnh lên, cô bắt lấy tay anh, tránh khỏi một chút: “Cố Học Võ.”
“Anh cho em làm việc, em cũng nên cho anh một chút thù lao chứ?” Anh chưa bao giờ làm việc lỗ vốn.
“Cái gì?”
Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn, anh lại hôn tới, môi lưỡi nóng bỏng dây
dưa, lúc buông cô ra, anh nhìn đôi mắt mơ màng của cô: “Đã qua ba tháng
rồi.”
“Anh, anh…” Cô cứ “anh” cả buổi rồi lại nghĩ đến một việc: “Đây là văn phòng đó.”
“Như vậy mới kích thích.” Cố Học Võ nói xong liền ôm lấy cô, đi khóa cửa thật kỹ, tránh cho có người không cẩn thận xông vào.
Tim của Kiều Tâm Uyển bắt đầu đập nhanh hơn, thật ra một tháng này, cô vẫn
biết Cố Học Võ nhẫn nhịn rất vất vả. Đóng cửa ban công, cô được bế đặt
trên sofa, lòng của cô lại khẩn trương.
“Anh, anh nhẹ chút. Cẩn thận cục cưng…”
“Yên tâm. Anh có chừng mực.” Anh còn không muốn tổn thương cô hơn.
“Học Võ…” Giọng nói của cô lại một lần biến mất trong môi anh.
&. . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . . . &
Trịnh Thất Muội đóng cửa tiệm. Nhìn thấy Quan Lực lại xuất hiện, trong mắt cô lại hiện lên vài phần mất kiên nhẫn.
“Quan Lực, anh đủ chưa vậy? Không có việc gì thì mời anh đi giùm.”
“Tiểu Thất.” Quan Lực chìa mặt ra, da mặt dày đến nỗi đạn cũng không xuyên
qua được: “Trước kia là anh không tốt, anh sai rồi, em tha thứ cho anh
đi.”
“Anh muốn tôi tha thứ cho anh?” Trịnh Thất Muội nhìn Quan Lực, mắt đẹp hiện lên vài phần toan tính.
“Đúng vậy, chỉ cần em tha thứ cho anh, mặc kệ em muốn anh làm gì cũng được.”
Quan Lực giơ tay lên thề thốt: “Anh cam đoan về sau sẽ vì em vượt lửa
qua sông, cũng tuyệt đối không phản bội em.”
“Bộp bộp.” Trịnh
Thất Muội vỗ tay, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng: “Nói hay lắm, tôi
cũng không bắt anh vượt lửa qua sông, anh chỉ cần đáp ứng một việc, tôi
liền tha thứ anh.”
“Chuyện gì?” Quan Lực vẻ mặt chờ mong, Trịnh Thất Muội vươn tay chỉ chỉ phía sau anh ta: “Cút xa một chút. Càng xa càng tốt.”
“Tiểu Thất.” Vẻ thâm tình trên mặt Quan Lực vừa rồi cứng đờ, tiến cũng không
được, lùi cũng không xong. Trịnh Thất Muội không muốn nói cùng người đàn ông kém cỏi đến cực điểm này. Lướt qua anh ta định rời đi lại chợt thấy phía trước cách đó không xa, Thang Á Nam vừa mới xuống xe, đi tới bên
này.
Cô chớp chớp mắt, tình cảnh ngày đó ở trong cửa hàng làm tim cô đập nhanh hơn. Sợ bản thân trong lúc xúc động sẽ tha thứ Thang Á
Nam, cô không chút nghĩ ngợi chạy ra. Không ngờ Thang Á Nam không đuổi
theo.
Bắt đầu từ ngày đó, Thang Á Nam cứ như là mất tích. Anh
không xuất hiện khiến cô nghĩ anh đã từ bỏ, lúc đó không đến, bây giờ
đến làm cái gì? Anh rốt cuộc xem cô là ai chứ?
Trong lòng kiên
quyết. Cô xoay người ôm lấy cánh tay Quan Lực, dùng âm thanh chỉ có hai
người nghe được mở miệng: “Giúp tôi một lần, những chuyện trước kia coi
như xí xóa.”
“Được, được.” Quan Lực gật đầu, lúc này cầu còn không được.
“Vậy đi thôi.” Trịnh Thất Muội đang muốn cùn