
âu nói cái mặt tiền cửa hàng kia là của em
cho nên mới tới tìm em. Hắn ta là vì tiền của em thôi.”
“Hắn ta
căn bản không yêu em, thật ra hắn vẫn chưa chia tay người phụ nữ kia.
Bọn chúng chỉ muốn cùng nhau lừa tiền của em thôi. Cho dù em muốn tìm
một người đàn ông cũng không cần ở bên một tên cặn bã như vậy chứ?”
Từ trước đến nay anh vẫn luôn kiệm lời, lần đầu tiên anh nói với cô nhiều
như vậy. Nhưng Trịnh Thất Muội nghe xong lại không hề thấy vui sướng.
Anh nói những lời này là có ý gì? Anh đến chỉ là vì Quan Lực quá cặn bã? Nếu Quan Lực không phải tên cặn bã thì có phải hôm nay anh sẽ không có
phản ứng này hay không? Có phải nếu hôm nay có một người đàn ông đủ xuất sắc, đủ tốt thì anh sẽ buông tay từ bỏ hay không? Sẽ không tranh thủ
nữa phải không?
Trong lòng bực bội, Trịnh Thất Muội đúng là muốn
bóp chết tên khốn này. Lúc này thật sự là không muốn nói thêm lời nào
nữa, cô xoay người, không muốn ở lại thêm một giây. Cô mở cửa muốn đi
nhưng tay còn chưa đụng đến cửa lại bị Thang Á Nam xoay lại.
Anh
trừng mắt nhìn cô, quy kết phản ứng của cô thành trong lòng vẫn muốn gã
đó: “Trịnh Thất Muội, gã đó thật sự rất khốn nạn. Hắn căn bản muốn…”
“Kẻ khốn nạn chính là anh.” Trịnh Thất Muội hừ lạnh một tiếng, cơn tức giận trong lòng đã đến đỉnh điểm: “Anh quản tôi ở bên người đàn ông nào? Anh quản tôi ở bên người đàn ông tốt hay ở bên gã cặn bã. Chuyện này liên
quan gì tới anh? Cho dù anh ta lừa hết tiền của tôi thì tôi vẫn vui. Tôi vui thì có liên quan gì tới anh? Anh là gì của tôi? Anh có tư cách gì
nói những lời này? Anh nói đi, anh nói đi.”
“Trịnh Thất Muội.”
Thang Á Nam bị cô chất vấn một hồi thì cũng bắt đầu nổi nóng. Người phụ
nữ này đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết được lòng tốt của người
khác.
“Em không được quên anh là chồng của em. Chúng ta vẫn chưa ly hôn.”
“Nếu anh muốn ly hôn, lúc nào cũng được.”
“Nằm mơ đi.” Cô muốn ly hôn với anh để ở bên gã kia, trừ khi là anh chết.
Trong lòng bực bội mà lại không biết là tức cái gì. Cúi đầu, anh lại một lần nữa hôn lên môi cô.
Nụ hôn này mang theo sự trừng phạt,
không một chút dịu dàng, thậm chí còn có vài phần thô bạo. Giữa lúc môi
và răng va chạm, Trịnh Thất Muội chỉ cảm thấy môi đau điếng. Bàn tay anh bên hông cô xiết chặt, cô không thể xê dịch, chỉ có thể tiếp nhận.
Nụ hôn chấm dứt, môi của cô vừa đỏ vừa sưng, lớp da bên trên còn bị bong
tróc hơi ri rỉ máu. Thang Á Nam nhìn thấy môi cô vừa đỏ vừa sưng thì
trong lòng lại có chút áy náy, muốn xin lỗi nhưng lại không nói được.
Anh nhìn vẻ cố chấp trên mặt cô.
“Trịnh Thất Muội. Anh nói rồi, để anh chăm sóc em.”
“Cám ơn. Không cần.” Trịnh Thất Muội cảm thấy cuộc sống như bây giờ cũng
không tệ. Ít nhất, không có anh, cô vẫn có thể chăm lo cuộc sống của
mình, không cần một người đàn ông đến chỉ tay chỉ chân với mình.
“Trịnh Thất Muội. Em nhất định phải cố chấp vậy sao?”
“Thang Á Nam.” Trịnh Thất Muội cảm thấy mệt, rất mệt. Người đàn ông này căn
bản không biết mình đang làm cái gì: “Đúng, tôi là vợ anh, Tiểu Niệm là
con anh. Anh nói anh muốn chăm sóc tôi? Nhưng mà dựa vào cái gì tôi phải để anh chăm sóc?”
Ngẩng đầu lên, cô cố gắng khống chế bản thân,
không để mình quá kích động: “Anh cưới tôi, nhưng là theo ý của Hiên
Viên Diêu. Bởi vì Phán Tình, chuyện ở Mĩ, tôi đều muốn quên đi. Hiện tại tôi chỉ muốn cùng Tiểu Niệm sống một cuộc sống bình yên, tôi hy vọng
anh cách xa cuộc sống của tôi một chút.”
“Em muốn cuộc sống bình
yên, anh cũng có thể cho em.” Thang Á Nam khát vọng có gia đình ấm áp.
Mà anh lại tuyệt đối không thể để vợ con của mình phiêu bạt bên ngoài.
“Anh có thể cái gì?” Trịnh Thất Muội cười khổ một tiếng: “Điều anh có thể
chính là trong lòng anh vẫn còn nhớ Hiên Viên Diêu. Lúc anh mất trí nhớ, nghe lời anh ta xuống tay với tôi. Giờ anh khôi phục trí nhớ, anh càng
có thể trở lại bên anh ta nghe lời anh ta.”
Cô vẫn nhớ rất rõ,
Thang Á Nam nghe lời của Hiên Viên Diêu ra sao: “Thang Á Nam. Tôi nói
bình tĩnh thì là thật sự bình tĩnh. Tôi không cần một người chồng xã hội đen. Tiểu Niệm cũng không cần một người cha sát thủ. Tôi hi vọng cuộc
sống của con về sau cho dù không có tiền, cho dù không thể đại phú đại
quý, nhưng ít nhất vẫn bình an khỏe mạnh lớn lên. Điều này, anh có thể
cho con không?”
“Anh…” Thang Á Nam ngớ ra, lúc này, anh mới hiểu Trịnh Thất Muội khúc mắc điều gì, thì ra cô vẫn lo anh sẽ quay về Long Đường.
“Anh không có khả năng quay về Long Đường nữa.”
“Thật không?” Trịnh Thất Muội căn bản không tin, anh vì Long Đường hi sinh
mạng sống một lần thì có thể sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Số phận của
anh nằm tay Hiên Viên Diêu. Hiên Viên Diêu muốn anh sống thì anh sống,
muốn anh chết là anh sẽ chết.
Tình địch của cô không phải một
người phụ nữ mà là một gã đàn ông. Cho dù trong lòng anh có cô cũng
không đánh lại tình cảm anh em như thể tay chân của anh và Hiên Viên
Diêu. Hiên Viên Diêu làm việc luôn quỷ dị quái đản, nếu một ngày nào đó
lại chợt nổi hứng thì khó chắc sẽ không bảo Thang Á Nam trở về. Đến lúc
đó, cô phải giải quyết