Old school Easter eggs.
Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210205

Bình chọn: 7.00/10/1020 lượt.

án, suy nghĩ, mọi chuyện đều rất đơn giản, rõ ràng. Cuộc sống như vậy trước đây Kiều Tâm Uyển chưa từng nghĩ tới. Cô không thể

tin được rằng bản thân có một ngày sẽ được hạnh phúc như vậy.

Đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ dùng trẻ con, bàn tay cô lại không

tự chủ được mà xoa bụng, bây giờ vẫn chưa biết là trai hay gái nên cô

thật sự rất tò mò. Nhưng Cố Học Võ lại nói tùy duyên. Mặc kệ là trai hay gái, chỉ cần là cô sinh thì đều tốt. Khóe môi cong lên một nụ cười hạnh phúc, Cố Học Võ đối xử với cô thật sự rất tốt.

Cô tiếp tục cất bước đi dạo, bây giờ mà mua đồ em bé thì còn quá sớm. Đi tới công ty bách hóa đối diện, trời cũng sắp giao mùa rồi, ngày hôm

qua cô còn định mua quần áo cho Cố Học Võ mà vẫn chưa mua được. Mua quần áo cho Cố Học Võ xong, đang tính đi thang cuốn quay về công ty thì một

bóng dáng bé nhỏ từ xa chạy tới va vào Kiều Tâm Uyển. Cô kêu lên một

tiếng, nhanh chóng che bụng, một tay giữ lấy một bên lan can. Ổn định

thân thể, cô không bị ngã nhưng người va vào cô lại bị ngã. Cô bây giờ

mới nhìn rõ, người đụng cô là một bé trai khoảng ba bốn tuổi, lúc này

đang ngồi dưới đất, bộ dạng muốn khóc mà không dám khóc.

“Bạn nhỏ, con không sao chứ?” Kiều Tâm Uyển vươn tay muốn dìu thằng

bé đứng lên. Bạn nhỏ kia lại khiếp sợ nhìn cô, ánh mắt có chút đề phòng, vẻ mặt này hơi quen này khiến Kiều Tâm Uyển có chút thương xót. Định

tiến lên an ủi vài câu, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng gọi.

“Tiểu Bảo, tiểu Bảo.”

Một giọng nói từ trên thang cuốn truyền đến, sau đó một cô gái nhanh

chóng bước tới, nhìn thấy thằng bé té ngã ra đất thì tiến lên: “Tiểu

Bảo, không phải mẹ đã dặn con rồi sao? Không được chạy lung tung. Sao

con không chịu nghe lời?”

Vươn tay kéo thằng bé đứng lên. Định rời đi, cô ta lại thấy Kiều Tâm

Uyển. Kiều Tâm Uyển cũng là lúc này mới thấy cô gái này có gương mặt y

hệt Chu Oánh. Là cô gái lần trước?

“Xin chào!” Lý Lam cũng thấy Kiều Tâm Uyển, quay sang hơi gật đầu với cô: “Cô Cố.”

Kiều Tâm Uyển hơi nheo mắt lại, nhìn Lý Lam, lại nhìn đứa bé cô ta

đang nắm tay kia, là ảo giác của cô sao? Vì sao cô lại thấy đứa bé này

giống Cố Học Võ đến ba phần?

“Cô là?” Cô đã từng gặp cô ta, nhưng vẫn không rõ rốt cuộc cô ta là ai.

“Tôi tên Lý Lam.” Lý Lam vươn tay: “Đã có duyên với cô vài lần nhưng vẫn chưa có cơ hội giới thiệu.”

Con ngươi của Kiều Tâm Uyển lóe sáng, thấy cô tay vươn tay tới, cuối cùng vẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay một cái: “Xin chào!”

“Nếu không có việc gì, tôi đi trước.”

Lý Lam nắm tay đứa bé rời khỏi, Kiều Tâm Uyển theo bản năng gọi cô ta lại: “Cô Lý, đứa bé này là con của cô sao?”

Nghe vậy, Lý Lam quay sang, nhìn Kiều Tâm Uyển, đột nhiên mỉm cười: “Không phải, là con của chị tôi.”

Nhìn thấy sự nghi hoặc của Kiều Tâm Uyển, cô ta chêm thêm một câu: “Chị tôi là Chu Oánh.”

Sắc mặt Kiều Tâm Uyển lúc này hoàn toàn thay đổi, nhìn Lý Lam lắc đầu: “Cô, cô có ý gì?”

“Không có gì.” Lý Lam bế Tiểu Bảo, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó,

thằng bé đã hơn bốn tuổi, nhưng nhìn chỉ như mới hơn ba tuổi: “Nếu cô Cố không còn chuyện gì nữa, tôi đưa Tiểu Bảo đi trước.”

“Lý Lam.” Kiều Tâm Uyển chắn trước cô ta: “Đứa nhỏ này không thể là

con của Chu Oánh, năm đó cô ta bị ung thư tử cung sao mà có con được?”

“Cô cũng biết năm đó chị ấy bị ung thư tử cung? Không thể có con?” Lý Lam căn bản không ngờ hôm nay sẽ gặp Kiều Tâm Uyển, cô ta từng nói là

sẽ không tùy hứng, không xuất hiện trước mặt Cố Học Võ, nhưng không có

nghĩa cô ta không thể trút giận giùm Chu Oánh.

“Cô biết chị ấy có bệnh, còn dùng tiền đuổi chị ấy, ép một cô gái

đáng thương rời khỏi người đàn ông mình yêu? Cô Cố, bây giờ lúc cô nhớ

lại chuyện trước đây, không biết lòng cô có cảm thấy bất an không?”

Kiều Tâm Uyển nhìn vẻ giận dữ biểu lộ trên mặt Lý Lam, cái kia tên,

đã thật lâu không xuất hiện trong đầu cô: “Là Chu Oánh tự bỏ đi.”

“Chị ấy tự bỏ đi.” Lý Lam cũng biết Chu Oánh rất yếu đuối, nhưng đó

là bởi vì cô ấy lương thiện: “Nhưng nếu không có sự thúc đẩy của cô thì

sao chị ấy phải bỏ đi? Thậm chí gặp mặt Cố Học Võ lần cuối cũng không

được. Cô không thấy là trong lòng hổ thẹn vì chuyện này sao?”

Kiều Tâm Uyển im lặng, hai tay nắm chặt, mày nhíu chặt, Lý Lam tiến

về phía trước một bước, nhìn bụng cô, trong lòng sáng tỏ, còn có vài

phần đố kỵ: “Bây giờ chắc cô toại nguyện rồi? Cô đuổi Chu Oánh đi, rồi

kết hôn với Cố Học Võ. Cô đã đạt được mục đích, chắc cô rất hạnh phúc,

rất sung sướng? Nhưng hạnh phúc, sung sướng của cô lại xây dựng trên nỗi đau và bất đắc dĩ của người khác. Kiều Tâm Uyển, cô không thấy cô quá

đáng sao?”

Giọng nói của cô ta đầy cường thế, châm chích. Kiều Tâm Uyển gồng

cứng người, nhìn vẻ mặt chỉ trích của Lý Lam, đột nhiên mỉm cười: “Tôi

có quá đáng hay không, không tới lượt cô phê phán. Lý Lam, cô có tư cách gì nói với tôi nói câu này?”

“Bởi vì Chu Oánh là chị tôi.” Lý Lam ôm Tiểu Bảo thật chặt: “Tôi là

người đi với chị ấy đến phút cuối cùng, tôi biết chị ấy đã đau khổ bao

nhiêu, bất đắc dĩ bao nhiêu.”

“Cô nói những lời này với tôi, là bởi vì Chu Oánh là c