
hị cô hay là vì cô thích Cố Học Võ?” Kiều Tâm Uyển cũng chỉ gặp Lý Lam vài lần ở văn
phòng của Cố Học Võ và vũ hội. Chỉ vài lần đó thôi nhưng cô vẫn không bỏ sót ánh mắt ái mộ cô ta dành cho Cố Học Võ. Cô gái này thích Cố Học Võ.
“Đương nhiên là vì Chu Oánh là chị tôi.” Khí thế của Lý Lam giảm xuống, cũng không chịu dễ dàng thừa nhận.
Kiều Tâm Uyển vỗ vỗ tay, nét mặt đã bình tĩnh trở lại: “Cô Lý. Đừng
nên nói xuôi tai quá như vậy. Tôi biết Chu Oánh đã chết, tôi còn biết
Chu Oánh là trẻ mồ côi, căn bản không có chị em. Tôi không biết vì sao
giống Chu Oánh. Nhưng tôi vô cùng rõ một việc, chính là cô thích Cố Học
Võ. Cô rất thích anh ấy. Không, phải nói cô yêu anh ấy mới đúng. Cho nên cô cố ý chỉnh sửa lại dung mạo thành Chu Oánh, tiếp cận Học Võ. Chính
là muốn Cố Học Võ sẽ nhớ đến tình cảm với Chu Oánh mà cũng sẽ yêu cô,
cuối cùng đến với cô. Đúng không?”
“Tôi, tôi không có.”
“Có hay không, trong lòng cô tự rõ.” Kiều Tâm Uyển không muốn dây dưa cùng cô ta nữa, nhưng sau này ở Bắc Đô, khó tránh khỏi chạm mặt, nếu cô ta không hết hy vọng với Cố Học Võ, nếu cô ta thường mượn chuyện của
Chu Oánh xuất hiện trước mặt nhắc nhở Cố Học Võ.
Cho dù Cố Học Võ yêu cô, trong lòng cũng sẽ có cảm giác không đành
lòng đối với Chu Oánh. Cô phải đi lâu như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy mới có ngày hôm nay, mới có được hạnh phúc của mình. Cô sẽ không
cho bất kỳ kẻ nào phá hoại hạnh phúc này. Người sống không được, người
chết lại càng không.
“Mặc kệ có hay không, cô có lỗi với chị tôi là sự thật.” Lý Lam trong lòng rất khó chịu, dựa vào cái gì mà Kiều Tâm Uyển là người sai mà lại
làm như vô tội? Dựa vào cái gì?
“Tôi thực sự có lỗi với chị cô cũng là chuyện của tôi, không tới
phiên cô chỉ trích tôi.” Kiều Tâm Uyển chưa bao giờ để người khác bắt
nạt, ngoại trừ Cố Học Võ. Cô nhìn khuôn mặt Lý Lam chằm chằm, ánh mắt
sắc bén, khí thế mười phần: “Cô Lý, để tôi nhắc cô một việc. Người như
Cố Học Võ sẽ không có khả năng thích đồ phục chế.” (Ladybug: Thâm độc
ghê! Nhưng nghe đã thật!:D)
Lý Lam có chút chấn kinh, ôm chặt Tiểu Bảo đứng bất động. Vào cuối
thu các trung tâm thương mại ở Bắc Đô đều mở hệ thống sưởi, nhưng cô ta
lại bắt đầu thấy lạnh.
Kiều Tâm Uyển tiến về trước một bước, nhìn cô ta chằm chằm: “Cô căn
bản không hiểu Cố Học Võ, nếu cô thực sự thích anh ấy, cô sẽ hiểu, anh
ấy thích con người Chu Oánh chứ không phải khuôn mặt của Chu Oánh. Cô có khuôn mặt của Chu Oánh nhưng không có nội tâm của Chu Oánh. So với Chu
Oánh, cô lại kém xa. Nếu tôi là cô, tôi sẽ tránh Cố Học Võ thật xa,
không xuất hiện trước mặt anh ấy, cô hiểu không?”
Trước kia, cô không hiểu Cố Học Võ, nhưng bây giờ, đã trải qua nhiều
chuyện như vậy, cô tin Cố Học Võ, cũng hiểu rõ Cố Học Võ, cô hiểu anh,
tin tưởng tuyệt đối vào tình cảm của Cố Học Võ, yêu là yêu, không yêu là không yêu.
“Cô, cô căn bản là sợ nếu tôi tiếp cận Cố Học Võ, anh ta sẽ chịu
không nổi cám dỗ, cuối cùng sẽ đến với tôi.” Lý Lam đến chết vẫn mạnh
miệng, làm thế nào cũng không chịu thua trước mặt Kiều Tâm Uyển.
“Vậy cô có thể thử xem anh ấy có bị cô cám dỗ không.” Kiều Tâm Uyển
đưa tay chỉ vào đứa bé trên tay cô ta: “Còn có đứa bé này, tôi không
biết cô lấy từ đâu ra, nếu nó thật sự là con của Chu Oánh và Cố Học Võ,
tôi sẽ rất vui vẻ đưa nó về nhận tổ tông, bắt Cố Học Võ chịu trách
nhiệm. Có điều, tôi khuyên cô một câu, cô Lý, đừng coi người khác là đồ
ngốc.”
Edit : Ladybug
Beta : Phong Vũ
Vẻ mặt Lý Lam đầy xấu hổ, quả thật đứa bé không phải con Chu Oánh,
Chu Oánh bị bệnh sao có thể có con. Hôm nay có một người chị em tốt nhờ
cô ta trông thằng bé nên cô ta đưa thằng bé đi chơi một chút, không ngờ
lại gặp Kiều Tâm Uyển.
Thằng bé này là trẻ sinh non, từ nhỏ cơ thể đã không được khỏe, đã
năm tuổi mà nhìn chỉ giống như ba bốn tuổi. Vừa rồi cô ta cũng chỉ muốn
bỏ đi thôi. Nhưng Kiều Tâm Uyển muốn hỏi thì cô mới đáp lại như thế. Nào ngờ Kiều Tâm Uyển lại nói thẳng và khó nghe như vậy.
“Cô, cô không có khả năng độ lượng như vậy, nếu thằng bé này thật sự là con của Cố Học Võ, tôi không tin cô sẽ chấp nhận nó.”
“Ha ha ha ha.” Kiều Tâm Uyển bật cười, cười rạng rỡ: “Tôi có nói sẽ
chấp nhận nó sao? Tôi chỉ nói sẽ bắt Cố Học Võ chịu trách nhiệm. Cô tốt
nhất là nên xác định rõ ràng, nếu nó thật sự là con của Cố Học Võ, anh
ấy sẽ không để cho con mình lưu lạc bên ngoài. Mà hiện tại tôi là cô Cố, theo lý mà nói thằng đứa bé phải gọi tôi một tiếng mẹ. Tôi là mẹ kế, có ngược đãi thằng bé thế nào tôi cũng không dám chắc nữa.”
“Cô, cô, cô, cô, cô.” Lý Lam bị chọc tức: “Cô đúng là người phụ nữ ác độc, sao cô có thể ác độc như vậy?”
“Đúng vậy. Tôi luôn ác độc như vậy đấy.” Kiều Tâm Uyển không phủ
nhận: “Cô không biết, bây giờ Cố Học Võ yêu nhất chính là sự ác độc của
tôi sao?”
Khi nói câu này, cô cười rất khoa trương, trong mắt không hề có ý che giấu. Cô tin nếu như cô làm diễn viên, nhất định sẽ vô cùng phù hợp
diễn vai mẹ kế ác độc trong truyện cổ tích.
“Cố, Cố Học Võ đúng là mù rồi.” Bỏ mặc người lương thiện như Chu Oánh không cần mà lại đi t