
ồng, chưa phục hồi tinh thần.
Vệ Khanh sửa sang lại
chính mình, nhìn bốn phía xung quanh, ngay cả chỗ nằm cũng không có,
toàn bộ căn phòng đều bừa bộn rối loạn. Nhảy lên bàn, ôm cô, dùng
khăn tay lau rửa cho cô. Cô xấu hổ và giận dữ, kẹp chặt hai chân, muốn
đẩy hắn ra, đáng tiếc không còn sức, ngay cả tay cũng không thể nâng
lên nổi. Vệ Khanh hôn cô, dỗ dành: “Ngoan,.. cũng đã làm rồi, không
cần xấu hổ…” Chu Dạ xoay người, quay lưng về phía hắn, không chịu
nói.
Vệ Khanh nâng người cô
lên, giúp cô mặc quần áo, dịu dàng hỏi: “Còn đau không?” Chu Dạ rúc
đầu vào cánh tay, hừ lạnh: “Anh nói xem?” Giọng vẫn nức nở, không
muốn để ý tới hắn. Vệ Khanh biết cô giận, vội dỗ cô: “Được rồi,
được rồi, đừng tức giận… là do anh không kìm lòng được… có đói bụng
không? Anh đưa em đi ăn cơm?” Lại hôn cô, giọng dịu dàng, tràn đầy yêu
chiều.
Cô rầu rĩ: “Em không
ăn.” Vừa rồi cô sợ hãi, hoảng hốt, giờ không còn sức mà đứng dậy,
nói gì tới việc nghĩ đi ăn. Vệ Khanh đặt đầu cô lên trên đùi, tay
vuốt ve gáy cô, vuốt nhẹ sống mũi, mỉm cười nói: “Không ăn sẽ không
tốt cho cơ thể. Muốn ăn gì nào?” Cô thở phì phì: “Không ăn, không ăn,
em sẽ không ăn.” Xoay người đứng lên, một cơn đau nhức, kêu thành tiếng,
lại ngã xuống.
Vệ Khanh thấy cô yếu
ớt, yêu thương nói: “Nơi này của em rất bừa bộn, về chỗ anh trước,
ngày mai tới dọn tiếp.” Ngồi xuống ôm cô, đi ra ngoài. Chu Dạ hoảng
sợ, yếu ớt nói: “Anh ôm em đi đâu? Thả em xuống…” Vệ Khanh thở dài:
“Ngoan, … đừng lộn xộn, nằm yên.” Hiện giờ cô làm gì có sức đi ra
ngoài.
Chu Dạ nhìn thấy hắn
ôm chính mình nghênh ngang đi ra ngoài, xấu hổ không dám ngẩng đầu
nhìn người khác. Có bạn học nhìn thấy, giật mình hỏi: “Chu Dạ, bạn
bị làm sao thế?” Vệ Khanh vội nói: “Bị trặc chân, tôi đưa cô ấy tới
bệnh viện khám.” Bạn học liền nói: “Không sao chứ? Nhanh đi đi, mình
sẽ nói với giáo sư một tiếng.” Vệ Khanh nói cảm ơn, không chút xấu
hổ ôm cô khỏi kí túc. Dọc đường đi, khiến rất nhiều người chú ý,
Chu Dạ đành phải nhắm mắt, giả vờ đang hôn mê, nhắm mắt làm ngơ.
Vệ Khanh bế cô lên xe,
vỗ măt cô, cười nói: “Tốt rồi, không có ai nữa, mở mắt ra…” Chu Dạ
không mở mắt, xoay đầu tránh hắn, rõ ràng là đang bồi dưỡng giấc
ngủ. Vệ Khanh chọc chọc cô, thấy cô không động đậy, cười lắc lắc
đầu, thắt dây an toàn giúp cô, nói: “ Về chỗ anh rồi nghỉ ngơi cho
khỏe.” Tay sờ vào gáy cô, mồ hôi ẩm ướt, còn nói: “Tắm nước ấm, sẽ
thoải mái hơn nhiều.”
Chu Dạ ngoảnh đầu sang
một bên, hờ hững với hắn, trong lòng có cảm giác buồn bã mất mát,
không hiểu vì sao, mơ hồ tiếc nuối, có chút phiền muộn, loại cảm
giác này khó nói nên lời, tinh tế mà mẫn cảm. Thời tiết sáng sủa,
ánh nắng tươi sáng, gió tháng tư thổi trên mặt, mát mẻ sảng khoái,
vuốt nhẹ lên nội tâm xao động. Cô ngơ ngác nhìn vườn hoa bên đường,
sắc màu rực rỡ, cẩm tú cầu đẹp đẽ. Bỗng nhiên nhớ tới tháng tư năm
ngoái, đang ở Vân Nam tràn ngập phong tình, phong cảnh như tranh, cô và
Vệ Khanh vừa ẫm ĩ vừa náo loạn, không khỏi cảm thán năm tháng vô
tình, thời gian như nước chảy. Thân thể mệt mỏi, ý thức dần dần
trầm xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.
Vệ Khanh ở bên tai cô
gọi khẽ: “Ngoan,.. không náo loạn, về tới nhà rồi.” Hồi lâu không
thấy động tĩnh, nhìn kỹ, thấy cô thở đều đều, mới biết được thật
sự đang ngủ. Kéo khóa áo khoác cô, xoay người ôm lấy cô, làn da dưới
ánh sáng mặt trời chiếu rọi, trong suốt như ngọc, môi bị hôn đỏ ửng
dễ thương, vô cùng mê hoặc; lông mi dài thỉnh thoảng giật giật, thỉnh
thoảng ưm nhỏ một tiếng, dường như tự thích ứng với tư thế mới.
Trong lòng đột nhiên
có cảm giác không hiểu nổi, dường như có chút đau đớn, cam nguyện cả
đời cứ ôm cô như vậy, cho dù tới khi vũ trụ tan nát, chết cũng không
uổng. Hôn cô gái đang ngủ say, nhẹ bước lên lầu, cả người vừa nhẹ
vừa mềm, dường như không có trọng lượng, Hắn rất ngạc nhiên, rõ ràng
ăn nhiều như vậy, vì sao không béo?
Lúc Chu Dạ tỉnh lại,
đã là giữa buổi chiều, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào sàn
nhà, tầm mắt mơ hồ, vừa giống thực vừa giống ảo, khiến tinh thần
con người mệt mỏi, không muốn làm việc. Cảm thấy trên người dính
dính, rất khó chịu, vội vàng chạy vào tắm nước ấm. Hơi nóng khiến
tinh thần tỉnh táo hơn, bụng bắt đầu kháng nghị kêu đói. Mặc áo ngủ
có in hình con gấu đi ra, cài cúc cẩn thận kín đáo, nhìn thấy Vệ
Khanh, mặt mũi vẫn không hooãn hơn.
Vệ Khanh ôm thắt lưng
của cô, cười hi