
ờng quan rộng mở hay không?
Trong công ty vẫn có
người nhận ra cô, nhìn thấy cô nói là thấy quen quen, hơn nửa ngày
mới nhớ ra, nói cô không phải chính là sinh viên lần trước tới công ty
hay sao, đã hơn một năm không gặp, thiếu chút nữa là không nhận ra,
trước kia nhìn giống trẻ con mà giờ trưởng thành hơn rất nhiều. Hỏi
cô có phải đã tốt nghiệp, chuẩn bị tới “Vân Mã” làm việc hay không?
Còn có người hỏi Trương Suất, nói vẫn nhớ rõ cậu bạn đi cùng cô,
không ngờ lại là con của cục trưởng Trương cục thuế, không biết thế
nào. Cô cười nói cậu ta đã ra nước ngoài du học, giọng nói phiền
muộn. Bởi vì đã từng quen, cho nên rất nhanh chóng hòa mình với
những người xung quanh.
Dương Úy cũng không
khách sáo với cô, ném một đống tư liệu lộn xộn, nói: “Sửa lại cho
tốt, tan tầm nộp.” Cô vẫn là người mới, ngay cả đánh số cũng không
biết, luống cuống chân tay, đầu đầy mồ hôi, liên tục mò mẫm tới giữa
trưa mới được một ít. Có đồng nghiệp nhìn qua, giúp cô phân loại thế
nào, tính toán thế nào, sửa sang bảng biểu thế nào. Chu Dạ rất cảm
kích, vẫn ngồi tới tận tám giờ tối mới làm xong. Xương sống, thắt
lưng đau mỏi, hoa mắt, tinh thần tập trung cao đô thỉnh thoảng còn bị
nhiều người sai phái đi bưng trà rót nước, thật sự rất mệt mỏi.
Vặn thắt lưng, đứng
lên thấy mọi người đã về hết. Chậm rãi uống chén cà phê, mới khôi
phục được tinh lực. Lắc đầu thở dài, người mới thật mệt nha. Vệ
Khanh đẩy cửa bước vào, hỏi: “Làm xong rồi sao? Mai có tới nữa
không?” Cô trợn mắt: “Sao lại không đến? Chỉ khó khăn từng ấy mà muốn
làm khó em chắc?” Vệ Khanh cười: “Được, ham học hỏi thế là tốt, đừng
làm anh mất mặt.” Cô phì một tiếng: “Em sẽ học cẩn thận, chẳng liên
quan tới mặt mũi của anh.” Thái độ có chút khinh thường.
Hai người cùng nhau xuống
lầu, Chu Dạ cứ luôn miệng đòi về trường, nhưng vừa ngồi xuống, đã
ngủ vùi trên xe, Chờ tới khi cô mở mắt ra, phát hiện đã tới chỗ hắn
ở, thì thầm lầu bầu xuống xe, thật sự mệt mỏi, đành phải nghỉ ngơi
tạm nơi này, cơm cũng không ăn, vùi đầu ngủ nhiều. Trong lúc ngủ mơ
bị tay Vệ Khanh sờ loạn, cô bực mình không ngủ được, cuối cùng quát
to một tiếng: “Anh không thể để em ngủ yên hay sao?” Hôm nay cô mệt muốn
chết!
Vệ Khanh vừa cởi quần
áo cô vừa nói: “Đợi lát nữa rồi ngủ tiếp… ngoan…” hai người đã cởi
gần hết đồ, không một khe hở. Chu Dạ không thể nói gì hơn, tuy rằng
thân thể mệt mỏi, nhưng bị hắn kích thích thở hổn hển, đành phải
vứt bỏ phòng thủ, nhưng vẫn nhớ rõ làm biện pháp tránh thai. Mơ mơ
màng màng vào giấc ngủ, còn đang suy nghĩ sau này không thèm tới nơi
này nữa, bao nhiêu lần rồi mà cũng không rút được kinh nghiệm.
Chu Dạ nhìn thấy một
gương mặt khác của Vệ Khanh khi làm việc, ngồi ngay ngắn sau bàn,
dáng vẻ uy nghiêm, đối với người khác rất khách sáo, còn có phần xa
cách, khiến người ta nhớ rõ hắn là ông chủ, không dễ thân cận, không
khỏi sinh ra e ngại. Lúc đem tài liệu vào ký tên, cẩn thận tỉ mị,
dáng vẻ khiến người khác động tâm. Khác một trời một vực với hình
tượng hoa hoa công tử, nếu ai nhìn thấy chắc sẽ phán là hai người
hoàn toàn khác nhau.
Dần dần phát hiện
trong công ty, chỉ cần cô gái nào chưa kết hôn, đều nhìn hắn như hổ
rình mổi, mơ ước rất nhiều. Đang ăn cơm, nghe một nữ nhân viên phòng
nhân sự công khai khen Vệ Khanh anh tuấn tiêu sái trước mặt mọi người,
tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cười nói là bạch mã hoàng tử trong lòng
mình, có thể gả cho một người như vậy, cuộc đời này đã không uổng
phí. Cô buồn bực, giống như một thứ gì đó mình luôn độc chiếm nay bị
người khác lôi ra đặt ở giữa tủ kính nhìn ngắ không vui.
Làm ra vẻ lơ đãng,
nói: “Nhưng mà nghe nói Vệ tổng trước kia rất phong lưu, có rất nhiều
bạn gái.” Không phải nghe nói, mà là sự thật. Giống như đem hắn bôi
đen, có thể đánh mất mơ ước trong lòng của người khác đối với hắn.
Nữ nhân viên kia cười: “Thì có sao đâu? Em gái, em còn ít tuổi, ít
kinh nghiệm, chưa hiểu chuyện, đàn ông có tiền có địa vị, ở bên
ngoài ăn chơi trác táng, đó là chuyện rất bình thường. Huống chi Vệ
tổng đẹp trai trẻ tuổi như vậy, người xưa có câu, nhân bất phong lưu uổng
thiểu niên[60'>, Vệ
tổng cũng như vậy…”
Càng nghe cô càng thêm
buồn bực, hắn có còn là thanh thiếu niên đâu. Đã mấy chục tuổi,
thật không hiểu mấy người này nghĩ thế nào! Từ đó về sau, không ăn
cơm cùng với đám đồng nghiệp nữ, bởi vì nói đi nói lại cũng vòng
tới chủ đề Vệ