
Khanh, nơi nơi hỏi thăm tin tức bát quái của hắn, vì
thế Chu Dạ rầu rĩ không vui.
Sau một thời gian làm
việc, đã quen Dương Úy hơn, ăn cơm cùng cô ta, có một lần nhịn không
được, hỏi: “Vì sao mọi người trong công ty lại cứ thích thảo luận về
sinh hoạt cá nhân của Vệ tổng hả chị?” Dương Úy cũng không ngẩng đầu
lên, nói: “Chuyện của kim cương vương lão ngũ, ai lại không thích bàn
luận,đó là chuyện thường tình mà thôi.” Tuy biết rằng quan hệ giữa
Chu Dạ và Vệ Khanh không bình thường, nhưng cũng chỉ nghĩ rằng là họ
hàng thân thích bình thường, giao cho cô dạy bảo kinh nghiệm, chưa bao
giờ nghĩ cô chính là bà chủ tương lai. Nhìn hai người cũng khiến cho
người ta không thể nào tưởng tượng nổi, tuổi tác kém nhau không phải
một hai tuổi. Vả lại biểu hiện ở công ty rất bình thường, không
khiến người khác chú ý.
Chu Dạ rầu rĩ nói:
“Nhưng không phải anh ta đã đính hôn rồi sao?” Đã là vật sở hữu của
cô, mấy người kia còn muốn nhìn gì vậy? Dương Úy ngẩng đầu nhìn cô:
“Đính hôn thì sao? Kết hôn vẫn còn có thể ly hôn kia mà. Trong năm nay,
chẳng có chuyện gì là chưa xảy ra cả.” Chu Dạ tức giân, hầm hầm gõ
bàn ăn.
Dương Úy thấy vẻ mặt
cô kỳ lạ, không chịu nổi tò mò, hỏi: “Quan hệ giữa em và Vệ tổng
là thế nào?” Sẽ không phải là trái tim thiếu nữ gửi gắm tương lai
gì gì đó chứ? Tục ngữ nói tuổi tác không thành vấn đề, khác biệt
về chiều cao cũng không phải vấn đề, tuy rằng nhìn không giống như
vậy, ừm… cũng không phải là không có khả
Câu trả lời của Chu
Dạ ngoài dự kiến của cô, Chu Dạ căm hận nói: “Em gọi anh ta là chú.”
Ước gì hắn vừa già vừa xấu, như vậy sẽ không có người khác coi
trọng hắn. Mỗi khi hai người ở riêng, Vệ Khanh tùy ý để cô nói bậy.
Đừng nói là chú, ngay cả là em trai cũng nói ra bình thường.
Dương Úy hiểu ra, hóa
ra là con gái của bạn, cho nên gọi là chú. Cười nói: “Chu Dạ, nhìn
không ra nha, em còn tới công ty này rèn luyện chịu khổ như vậy, thật
không đơn giản, đáng khen ngợi.” Có liên quan tới Vệ Khanh, đương nhiên
là gia cảnh rất đặc biệt. Cô nghĩ chắc Chu Dạ là thiên kim đại tiểu
thư gì đó.
Chu Dạ phá lệ chạy đến
chỗ Vệ Khanh, đương nhiên hắn vô vùng vui vẻ và ngạc nhiên, cười hỏi:
“Sao thế, nhớ anh sao? Muộn như vậy còn tới thăm anh.” Vừa ôm vừa kéo,
tay sờ loạn. Hắn mới đi công tác ở Thượng Hải trở về, mấy ngày
không gặp cô. Tiểu biệt thắng tân hôn, dục vọng như thủy triều, mãnh
liệt mà đến. Cô cũng không ghét bỏ, kiễng chân hôn lại, vô cùng nhiệt
tình. Vệ Khanh khẩn cấp, đặt cô lên sofa, ở trong phòng khách cởi
quần áo cô ra.
Đang lúc quan trọn,
bỗng nhiên Chu Dạ xoay người, ngăn không cho hắn tiến vào, rầu rĩ nói:
“Thành thật nói cho em biết, có ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ hay
không?” Vệ Khanh mồ hôi đầm đìa, ra sức hôn cô, lớn tiếng thở nói:
“Chồng em làm việc như trâu bò, sao có thể nhàn hạ thoải mái như vậy
được. Tây Tây, ngoan… đừng đùa nữa…”
Cô khó chịu nói: “Ý anh
là sau khi anh rảnh rỗi còn có tâm tư hái hoa ngắt cỏ ư?” Vệ Khanh
sắp không nhịn được nữa, cố tình chọc ghẹo từ phía sau, cọ cọ vào
cô nói: “Muốn chọc, cũng chỉ chọc đóa hoa hồng nhiều gai là em thôi.
Bảo bối… em muốn chồng em chết có phải không?” Thở hổn hển, toàn
thân trên dưới đều thêm một tầng mồ hôi.
Từ phòng khách chuyển
sang phòng ngủ, Chu Dạ nằm trong lòng hắn, cảnh cáo: “Anh phải kiên
quyết chống cự mê hoặc, không được phép cùng người phụ nữ khác mắt
qua mày lại, nhớ chưa?” Vệ Khanh đã thỏa mãn, thoải mái nhắm mắt
lại, nghe vậy hôn hôn cô, thì thầm: “Sao lại ghen tuông như vậy? Ai chọc
giận em à?”
Chu Dạ đột nhiên ngồi
dậy, tay bóp cổ hắn, hung hăng nói: “Anh mà dám ở bên ngoài xằng
bậy, em với anh đồng quy vu tận!” Vệ Khanh mở mắt ra, thấy khóe mắt
cô ẩn ẩn nước mắt, cảm thấy sợ hãi. Chỉ có yêu một người tới mtận
cùng, mới có thể cam nguyện chết chung, đưa tay đặt trên mặt cô lau
lau: “Yên tâm.” Chỉ là hai chữ đơn giản vô cùng, không cần lời ngon
tiếng ngọt, đã đủ để người khác yên lòng.
Chỉ có thể là người
đàn ông duy nhất cùng gối đầu với bạn, mới có thể để mặc cho bạn
sắp xếp.
Gần đây Vệ Khanh có
một vụ làm ăn lớn, hối hả ngược xuôi, làm việc bận tới sứt đầu mẻ
trán, tập đoàn “Vân Mã” mở rất nhiều hội nghị, ngày ngày chiến đấu
hăng hái tới nửa đêm. Đối phương là công ty của HongKong, đưa ra điều
kiện rất khắc nghiệt, rất nan giải. Chờ tới khi các điều khoản đã
đàm phán gần hết, đã là nửa tháng sau. Đại diện