Có Lẽ Là Yêu

Có Lẽ Là Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328294

Bình chọn: 7.00/10/829 lượt.

m bài thi. Ninh Phi rất nghe lời, cái gì cũng không

nói, ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng chỉ cần cô không để ý cậu ta, cậu ta

lại vi phạm, lấy điện thoại ra chơi game.

Chu Dạ bắt được một

hai lần, giận tới mức suýt nữa giơ chân lên, lửa cháy tới nơi rồi mà

cậu ta còn có tâm tình thảnh chơi chơi game. Cuối cùng đã hiểu cảm

giác tiếc hận rèn sắt không thành thép là thế nào, đành phải cố gắng

hết sức với cậu ta. Bản thân mình trải qua chuyện này chỉ là vài

ngày, rồi sẽ trôi qua, nhưng với cậu ta đó là chuyện quan trọng cả

đời.

Vệ Khanh gọi điện cho

cô, cô nói bận việc, không thể đi chơi, vài ngày nữa sẽ xong. Khiến

hắn khó chịu, nói cô chỉ là một sinh viên mỹ thuật, lại không cần làm

bài tập, không cần thi, có thể bận cái gì, thời gian rảnh rỗi rất

nhiều. Không biết mấy ngày nay cô bận rộn là đang làm trò gì nữa.

Nhưng lại nghĩ cô vẫn còn trẻ, có uộc sống của chính mình, không

thể gắt gao giữ chặt trong tay, chỉ có thể tùy ý cô.

“ ‘Anh mà dám ở bên

ngoài xằng bậy, em với anh đồng quy vu tận!’ Chỉ có yêu một người

tới mức tận cùng, mới có thể cam nguyện chết chung.”


Kì thi tốt nghiệp rối

ren cũng qua đi, Ninh Phi kích động chạy tới tìm Chu Dạ, cười cảm ơn

cô, nói muốn mời cô đi ăn gì đó. Cô hoàn toàn đồng ý, mấy ngày qua

cô cũng vất vả nhiều, không biết đã chết bao nhiêu tế bào não rồi.

Ninh Phi đưa cô tới một

quán ăn bên ngoài rất bình thường, nhưng bên trong lại rất phong cách,

trang trí thanh nhã thoải mái, khung cảnh yễn tĩnh, ánh đèn ấm áp,

nhìn là thích. Cậu ta quen thuộc đi vào, tới một ngã rẽ, trước mặt

sáng ngời, cảm giác không gian thông thoáng, bên cạnh còn có một loạt

xích đu bằng dây thừng, thợ khắc tinh xảo, dây thừng to bản giả cổ,

sắc xanh êm dịu, khiến cái nóng oi bức của mùa hè nhẹ nhàng hơn rất

nhiều. Chu Dạ liên tục khen nơi này đẹp, chạy tới xích đu ngồi, đẩy

đẩy dây thừng, trái phải lay động, rất vui vẻ.

Cô vẫn chỉ là một cô

gái nhỏ, đương nhiên là thích mấy thứ như vậy. Vệ Khanh dù có thương

cô tới đâu, vẫn ngại thân phận, sẽ không bao giờ đưa cô tới những chỗ

thế này.

Ninh Phi ngồi xuống bên

cạnh cô, cầm thực đơn, tự nhiên hỏi cô muốn ăn gì. Chu Dạ quay đầu,

liền chạm vào bả vai cậu ta, hai người ngồi chung một chỗ, liếc mắt

nhìn thấy, xung quanh đều có mấy thiếu niên nam nữ mười mấy tuổi, anh

anh em em dựa vào nhau, phía trước còn có một đôi đang nùng tình mật

ý hôn môi. Chu Dạ nhìn thấy, liên tục lắc đầu, cảm thán trẻ con giờ

lớn nhanh quá, nơi công cộng như vậy, không coi ai ra gì, cũng không chú

ý ảnh hưởng xung quanh.

Ninh Phi nhìn theo ánh

mắt cô, cũng không có phản ứng gì, dường như chẳng sao cả, hỏi: “Có

thích ăn caramen không?” Cô gật đầu: “Thích.” Phát hiện cậu ta chọn

món gì cũng hợp khẩu vị mình. Ninh Phi còn nói: “Bánh ngọt ở nơi

này rất ngon, có muốn nếm thư

Chu Dạ cảm nhận được

hơi thở của cậu ta thổi trên mặt mình, mới giật mình thấy không ổn,

có chút xấu hổ, đứng lên cười nói: “Bên kia có thể nhìn ra vườn hoa,

tôi ra nhìn một chút, hoa trong vườn nở thật đẹp.” Thuận tiện ngồi

xuống phía đối diện, cô vô cùng cảnh giác.

Ninh Phi kinh ngạc nhìn

cô, hiểu ra, cũng không biểu hiện gì, gọi đồ ăn. Cô nghĩ nghĩ một

lát, cười: “Em thi tốt nghiệp xong rồi, nghỉ hè có định đi chơi đâu

không?” Cậu ta nói còn chưa nghĩ ra, hỏi cô nghỉ hè có kế hoạch gì

không. Cô gật đầu: “Có chứ, tôi muốn đi làm thêm.”

Cô muốn tới công ty Vệ

Khanh thực tập. Vốn định tìm công việc khác, ở khoa nghệt thuật, có

người tới tìm cô làm người mẫu, lương trả rất cao. Đương nhiên Vệ

Khanh không đồng ý, cho rằng xuất đầu lộ diện như vậy không ra thể

thống gì. Vì trước kia hắn làm rất nhiều chuyện chơi bời, nên giờ

quản giáo Chu Dạ rất nghiêm. Cô ngang bướng, nói hắn bá đạo, cũng

không chịu nhân nhượng, hai người náo loạn một hồi, không được tự nhiên,

chiến tranh lạnh một tuần. Sau đó hai người đánh cược, không cần nghi

ngờ gì nữa, đương nhiên là cô thua, Vệ Khanh muốn cô tới công ty hắn

làm, đánh cược thua, rơi vào đường cùng, đành phải đồng ý.

Cô nói: “Về sau đi

làm, bận nhiều việc.” Ý nói là sợ rằng không có thời gian gặp cậu

ta. Ninh Phi chỉ nghe, cũng không biết có hiểu hay không, nói: “Tôi

cũng không có bạn bè, mẹ tôi đi rồi, cha chỉ lo công việc, cũng không

quan tâm tới tôi. Tôi rất thích ở cạnh cô, cứ trò chuyện như vậy, nói

chuyện phiếm rất tốt. Sau này, nếu cô rảnh rỗi, có thể cùng nói

chuyện không?”

Chu


Duck hunt