Insane
Có Lẽ Là Yêu

Có Lẽ Là Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328093

Bình chọn: 9.5.00/10/809 lượt.

Phi vẫn bưng khay ăn, không hề cử động, cũng

không biểu hiện gì, đối với mấy chuyện này đã tập mãi thành quen.

Mà cô gái kia xấu hổ, chân tay luống cuống, đứng ở nơi đó, đầu ngón

tay đã hơi run rẩy.

Chu Dạ nhìn ánh mắt

cậu ta thờ ơ, đẩy đẩy cậu ta, liếc mắt một cái, ý bảo cậu ta đừng

có im lặng không nói gì như thế. Nhìn thấy cô gái kia căng thẳng, cúi

mặt như sắp khóc, vội vàng nhận lấy, cười nói: “Yên tâm, chị sẽ

giúp em đưa cho cậu ta.” Cô gái kia mới nhẹ nhàng thở ra, cảm kích

nói: “Cám ơn học tỷ.” Đỏ mặt rời đi.

Ninh Phi từ phía sau

mở miệng nói: “Thật xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi.” Cô gái kia quay

đầu nhìn cậu ta, vô cùng kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt, luống cuống

gật đầu, nhanh chóng chạy đi. Chu Dạ giật mình: “Em có bạn gái sao?

Sao chị không biết, nếu có cơ hội cũng muốn một lần.”

Ninh Phi gật đầu:

“Đúng vậy, có rồi.” Kéo cô đi xuống dưới: “Đi thôi, sau khi ăn nên đi

bộ một lát, rất có ích cho sức khỏe.” Chu Dạ nhìn bức thư tình trên

tay, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Trả lại cho người ta ư?” Ninh Phi hỏi

lại cô: “Chị đã nhận thì nên làm gì?” Cô nghĩ nghĩ: “Cô gái đó rất

đáng yêu.” Tiện tay nhét vào trong túi áo cậu ta.

Đi ngang qua sân thể

dục, Chu Dạ nhìn thấy một đám người đang chơi bóng, quay sang hỏi: “Em

có hay chơi bóng không?” Ninh Phi nhíu mày, hỏi làm sao. Cô cười: “Ăn

cơm xong, nên vận động một chút, chúng ta chơi bóng rổ đi. Cho em xem,

chị chỉ cần ba bước có thể cho bóng vào rổ, lần nào cũng trúng.”

Chạy tới phòng dụng cụ mượn bóng, lúc trở về dẫn theo vài bạn nữ.

Ninh Phi cũng không nói gì, cùng chơi với các cô. Nhưng trước mặt

người ngoài, cũng không nói nhiều.

Mấy cô gái hi hi ha ha

ném bóng vào rổ, cười hỏi cô vì sao lại quen Ninh Phi. Chu Dạ đắc ý

nói: “Thấy em trai chị có đẹp trai không? Nếu mấy em có ý gì, trước

tiên phải hiếu kính với chị trước.” Mọi người cười mắng cô xấu xa,

nô đùa ầm ĩ.

Chu Dạ ở bên ngoài

thổi phồng khoa trương là thế, đến lúc đứng vào sân, mười lần thì

tới chín lần không trúng, khiến mọi người cười nhạo không thôi. Cô

không cam lòng, kéo Ninh Phi qua: “Nào, lại đây, bộc lộ tài năng đi,

đừng để chị mất mặt.” Ninh Phi ngoan ngoãn đứng ra bên ngoài, cầm

bóng biểu diễn, khiến mấy nữ sinh thét chói tai, sau đó tiêu sái tung

người, người ta kia mới là chính tông ba bước ném bóng vào rổ, một

phát trúng luôn, biểu diễn đẹp mắt. Đám người vây xem vỗ tay kêu lớn:

“Đẹp lắm, làm lại một lần nữa đi.”

Bên cạnh có một cô

gái nhỏ si mê nói: “Làm sao bây giờ, ngay cả lúc chơi bóng rổ, Ninh

Phi cũng đẹp trai như vậy, là thần tượng hoàn mỹ trong lòng mình.”

Chu Dạ đứng cạnh nghe thấy, buồn cười, nhảy dựng lên kêu lớn: “Đẹp

lắm, làm lại lần nữa đi.” Ninh Phi thấy cô vỗ tay, cười cười với cô,

phi thân nhảy lên, quả bóng ngoan ngoãn chui lọt vào trong rổ, khiến

cho phần đông các cô gái vỗ tay hoan hô.

Chu Dạ chống thắt lưng

cười, từ xa giơ ngón tay cái lên với cậu ta. Có một nam sinh không

phục, đi tới đấu với cậu ta, cậu ta không phải loại người háo thắng,

lần này lại tiếp nhận khiêu chiến, thản nhiên không sợ. Chu Dạ đi lên

khán đài ngồi xem, đi theo mọi người ồn ào bàn tán, một tiếng chuông

dồn dập vang lên, nhìn thấy hiển thị têngọi, hừ lạnh một tiếng.

Nhưng cuối cùng vẫn

nghe máy, tức giận nói: “Tôi tưởng anh tan biến luôn trong không khí

rồi.” Giận dữ nhiều ngày như vậy, vẫn không thể nào buông xuống. Tốt

xấu gì cũng phỉa có biện pháp giải quyết. Vệ Khanh mở đầu chính

là: “Anh đang ở trong bệnh viện.”

Chu Dạ sợ hãi: “Đã

xảy ra chuyện gì? Sao lại ở trong bệnh viện?” Thái độ biến chuyển

hẳn. Khóe miệng Vệ Khanh nhếch lên ý cười, giọng nói vẫn không nóng

không lạnh: “Đương nhiên là bị bệnh thì mới nằm viện. Em đúng là

nhẫn tâm, nhiều ngày như vậy, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không

có, cũng không quan tâm tới sống chết của chồng em.” Điển hình của

loại người đã được tiện nghi còn khoe mẽ.

Giờ phút này, cô đâu

còn tâm tư cùng hắn so đo, liên tục hỏi: “Đang ở bệnh viện nào? Có

nghiêm trọng hay không? Em tới thăm anh. Sao anh lại vào viện? Khi nào…”

Vừa nghe thấy ở bệnh viện, liền nghĩ ngay tới tai nạn xe cộ hoặc là

bị bệnh nan y gì đó, giống như trong phim Hàn…

Trên đường đi vô cùng áy

náy, nếu sớm biết sẽ cúi đầu nhận lỗi, không so đo với hắn. Kinh

hoàng nghĩ, chẳng may thật xảy ra chuyện gì, bảo cô phải làm sao đây?

Thật không dám tưởng tượng. Chiến tranh lạnh nặng nề cứ như vậy