
́ch trước. Cười nghiêng ngả, có bé tuy rằng đi rất
nhanh, nhưng lại đi về hướng ngược lại, hoặc là lảo đảo nghiêng ngả
đi về chỗ bố mẹ; còn có một em bé, không biết sao khi nhìn về ống
kinh, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, oa oa khóc lớn. Vô cùng đáng yêu,
khiến người ngồi xem bên dưới cười ầm ĩ.
Trước kia cô không bao
giờ xem chương trình kiểu này, nhưng giờ phút này lại nhìn không
chuyển mắt, chằm chằm vào màn hình, thỉnh thoảng vỗ tay cười to.
Đứa bé trong bụng cô, tương lai cũng sẽ đáng yêu như vậy phải không?
Chờ mong rất nhiều, tâm tình lại chán nản, cô không hề nghĩ lại
có con sớm như vậy! Muộn một hai năm thì có gì không tốt! Một khi có
con, cô sẽ phải có trách nhiệm của một người mẹ. Cô còn trẻ như
vậy, trách nhiệm với chính bản thân còn chưa làm tốt.
Đang lúc buồn bực,
nghe thấy chuông cửa vang lên, không cần phải nghĩ, chắc chắn là Trần
Lệ Vân, vừa đi vừa nói: “Chị dâu, chị đã về, em nhàn rỗi không có
việc gì, nấu canh sường, chị có muốn uống một chút canh không…” còn
chưa nói xong, nhìn thấy người tới là ai, sắc mặt biến đổi, tiện tay
đóng cửa lại.
Vệ Khanh vội vàng
dùng thân chặn cửa: “Tây Tây, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói.”
Chu Dạ thấy hắn đã sắp bước vào, mặt trầm xuống, ngồi ở sofa, tiếp
tục xem ti vi, không để ý tới hắn.
Vệ Khanh liếc nhìn,
đến gần hỏi: “Sao lại xem chương trình cho thiếu nhi thế? Không phải em
thích xem phim sao?” Cô ngang ngược: “Liên quan gì tới anh?” đúng là ăn
no rảnh rỗi không có việc gì làm, không có gì để nói!
Vệ Khanh ngồi xuống
bên cạnh cô, hít sâu một hơi, cọ cọ vào cô nói: “Thơm quá, .. có canh
sườn phải không? Tây Tây, anh vẫn chưa ăn tối…” Cô cũng không ngẩng đầu
lên, dù sao người đói cũng không phải là cô. Vệ Khanh thấy cô không
nhúc nhích, tự động đi vào bếp, múc một bát canh đi ra, vừa ăn vừa
khen ngợi: “Canh rất thơm ngon, bên trong là bí đao phải không?”
Chu Dạ hừ lạnh một
tiếng, không nói chuyện. Chả lẽ ngay cả bí đao hắn cũng không biết
à? Chưa thấy ai mặt dày như vậy. Nhìn hắn liên tục uống hai bát to,
không biết vì sao lại tức giận, nhưng không có chỗ trút giận, đứng
dậy đi về phòng, lườm hắn một cái, ý bảo ở nguyên trong phòng
khách.
Vệ Khanh thức thời
không đi quấy rầy, một mình ngồi ở phòng khách xem tivi, chờ cô đi ra.
Cùng lắm thì diễn khổ nhục kế, ở đây một đêm. Một lát sau, Chu Dạ
tái mặt đi ra, hơi nhếch môi chạy vào toilet, nôn khan liên tục, hắn
vội gõ cửa: “Tây Tây, không khỏe hả em? Hay là qua bệnh viện khám
nhé?” buổi sáng thấy cô đã không khỏe, có lẽ bị cảm lạnh.
Chu Dạ lạnh lùng đi
ra, sắc mặt vẫn không tốt, hầm hầm trừng mắt nhìn hắn, nổi giận
đùng đùng nói: “Cút!” Vệ Khanh không biết vì sao cô lại tức giận như
vậy, còn tưởng do tinh thần không tốt, nói: “Không muốn đi bệnh viện
thì uống thuốc cảm trước đi.” Chu Dạ đẩy hắn ra, hận thù nói: “Đều
là tại anh! Cút! Cút! Cút! Đi ra ngoài…”
Vệ Khanh không hiểu gì
cả, sao nói biến sắc là biến sắc luôn thế, không lâu nữa thì giận
tím mặt luôn à? Vội dỗ dành: “Được, được, được, tội lỗi của anh
chồng chất, người ta vẫn nói, tri thác năng
cải thiện mạc đại yên[79'>,
Tây Tây, đến thánh cũng mắc sai lầm, huống chi là anh…”
Chu Dạ cười lạnh: “Cho
nên anh mới có thể ôm hôn người đàn bà khác, còn có thể lén lút
lừa dối tôi phải không?” Vệ Khanh cảm giác đầu to ra, cố nói: “Tây
Tây, em biết anh không phải như thế…”
Chu Dạ còn muốn phản
bác, cơn buồn nôn lại dấy lên, che miệng, nhíu nhíu mày, hít sâu một
hơi, ngồi xuống ghế.
Vệ Khanh hỏi cô cảm
thấy không khỏe ở đâu, cô cũng không nói, tay đặt trên thành ghế, cứng
người ngồi một chỗ, trong lòng vừa buồn vừa khổ, ốc lậu thiên phùng
liên dạ vũ[80'>, đứa
bé này xuất hiện không đúng lúc! Vừa may Trần Lệ Vân mở cửa bước
vào, thấy hắn, mặc dù không vui vẻ gì, nhưng cũng vẫn chào hỏi.
Chu Dạ đứng dậy nói:
“Chị dâu, chị đã về, em mệt rồi, đi ngủ trước.” Không phải cô nói
dối, cô rất muốn ngủ. Vệ Khanh muốn giữ cô lạihe “rầm” một tiếng,
nhốt hắn ở bên ngoài. Từ xưa tới nay, Trần Lệ Vân đã không thích hắn,
châm chọc nói: “Chú còn biết mình có vợ à? Có bản lĩnh thì đi ra
ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt ấy, đến nơi này làm gì chứ?”
Vệ Khanh cười làm
lành: “Chị dâu, trước kia em còn trẻ không hiểu chuyện, hiện giờ không
phải đã sửa rồi sao? Chuyện lần này thật sự là hiểu lầm, em biết
em có sai, nhưng cũng phải cho em một cơ hội sửa chữa chứ? Chị không
nê