
ẩu.”
Bọn họ tuy xem thường Trương Lai, nhưng vẫn coi trọng ta, đương
nhiên, chuyện này có lẽ là do Cố quý phi vẫn chưa biết hết mọi chuyện.
Ta cũng không có cắt đứt quan hệ với họ, bình thường cũng thường xuyên
gửi cho Cố phu nhân chút đồ ăn tự làm, hoặc là túi thơm khăn tay mới
thêu hoa. Cũng không phải là vì nguyên nhân hay mục đích gì, mà chỉ lại
bọn họ đã có quan hệ với ta, thì ta cũng tốt với bọn họ, dù sao cũng để
duy trì hình tượng phúc hậu của mình. Có câu nói là gì nhỉ, uống nước
phải nhớ người đào giếng, đúng là ta muốn để lại cho bọn họ cảm giác
này. Mặc dù ta vô dụng với bọn họ, nhưng cũng không được để bọn họ cảm
thấy ta là loại vong ân phụ nghĩa, lại sinh ra oán hận với ta, lại làm
ra tai hoạ thì khổ.
Con người chính là như vậy, người thân phận hèn mọn như ta vì được họ “tán thưởng” mà nhận được sự chú ý từ Hoàng thượng, còn nhận được thân
phận có sự tự do. Mặc dù bọn họ lợi dụng ta, nhưng nếu không thể hiện ra lòng biết ơn, bọn họ rất có thể sẽ coi ta là kẻ thù.
Cố phu nhân cầm tay thân mật lôi kéo ta cùng nói chuyện, hình như sau khi xuất giá, dường như bà ấy càng thêm thân cận với ta. Có lẽ nguyên
nhân là ta đã cố gắng tặng nhiều quà, nhưng nguyên nhân có khả năng lớn
hơn là bà cùng con dâu không hoà thuận. Cô dâu của Cố thiếu gia là một
tài nữ nổi danh ở kinh thành, tính tình có phần kiêu ngạo, tuy lễ tiết
thể hiện đầy đủ, nhưng vẫn làm cho người khác có cảm giác nàng quá coi
thường người. Kể cả ta, hay là Cố phu nhân vốn xuất thân không cao. Hơn
nữa nàng ta cũng bất mãn với việc Cố phu nhân dung túng cho con trai đi
phong lưu, nhưng mà nhà nàng ta có quyền có thế, nên Cố Thái uý cũng
không trách cứ nàng ta. Bởi vậy Cố phu nhân đối với nữ nhân suýt nữa trở thành tiểu thiếp của con trai bà dĩ nhiên là hết sức thân cận, huống
chi bây giờ ta còn có thân phận là “con gái”.
“Huynh trưởng” đại nhân cũng thân thiết hỏi thăm cuộc sống ta gần
đây, nhưng mà sâu trong ánh mắt kia còn toát ra những cảm xúc không nên
có, không biết có phải vì tình cảm khi còn bé, hay là vì không thể có
được, cho nên trong lòng mới không thể buông tay?
Sau đó chúng ta ngồi xuống, yến tiệc hôm nay khác với bình thường,
trước kia đều là khách nữ thì đi một mình đến một yến tiệc khác do phi
tần tổ chức, còn lần này lại là vợ chồng ngồi cùng một bàn. Dần dần, ta
cũng phát hiện có chỗ không đúng, bởi vì rất nhiều khách ta biết mặt,
đều là những bằng hữu xấu của thiếu gia trước kia, bọn họ không phải là
thân thích của Cố quý phi, hay hoàng thân quốc thích.
Có lẽ nhìn ra thắc mắc của ta, Cố phu nhân ngồi bàn bên cười nói:
“Hôm nay Hoàng thượng cho mời rất nhiều con cháu quan lại đến, nói là
kiểm tra so sánh văn tài võ nghệ của bọn họ, nếu tìm được người thích
hợp có thể tuyển làm thị vệ thân cận của Hoàng tử. “
Thật sự như vậy? Ta rất nghi ngờ, con cháu hoàng thân quốc thích rất
nhiều, sao lại phải tuyển thị vệ cho Hoàng tử là con cháu quan lại bình
thường. Nhưng ta vẫn cười nói : “Vậy thì huynh trưởng….?”
“Đương nhiên hôm nay cũng tới tham gia”, Cố phu nhân cười nói, trên
mặt có chút kiêu ngạo, hiển nhiên bà cho rằng bằng thân phận cùng sự
thông minh của thiếu gia, thì chẳng có ai hơn được hắn hết.
Nếu chuyện này là thật, thì đúng là một cơ hội tốt cho thiếu gia.
Thiếu gia tuy thông minh, nhưng lại không thích đọc sách, nếu muốn dựa
vào khoa cử để thăng tiến sợ là không thành. Dựa vào quan hệ với quý phi mà có được một chức vị lại là lựa chọn tốt hơn, mà có thể ở ngay trước
mặt mọi người thắng được chức vị, thì càng tránh được đàm tiếu. Dù sao
tình huống này, cho dù có khảo thí tài viết văn, tám phần là khảo thí sự nhanh trí làm thơ, chứ không phải viết văn dài. Ở phương diện này,
thiếu gia cũng coi như là có tài.
Cũng có mấy người quen biết từ xưa tiến lại gần chào hỏi ta, mở miệng ngậm miệng đều gọi ta là “Cố tiểu thư”, cứ như Trương Lai đứng bên cạnh không tồn tại. Trong lòng ta tức giận, rõ ràng, bọn họ không nhằm vào
ta, mà đang xem thường Trương Lai. Cho nên ta nhẫn nhịn, giới thiệu
Trương Lai với từng người. Trương Lai không phải người ngốc, nhìn thấy
điệu bộ của bọn họ, sao mà còn không rõ, cũng không thèm để ý đến họ, mà nắm lấy tay ta: “Tiểu Khê, nàng đứng lâu như vậy cũng mỏi rồi, chúng ta qua bên kia ngồi xuống nghỉ ngơi đi?”
Ta gật đầu, rồi mỉm cười nói lời xin lỗi với mọi người, quay người rời đi.
“Đừng để ở trong lòng”, sau khi ngồi xuống, ta nhỏ giọng nói với Trương Lai.
“Ta biết, bọn họ đang ghen tị với ta.”
Ta vừa buồn cười vừa tức giận lườm Trương Lai một cái. Các bàn khách
dần dần đầy, Hoàng thượng cùng quý phi vẫn chưa tới. Mà ánh mắt của mọi
người không ai không liếc ta và Trương Lai, hiện giờ ở kinh thành ta
cũng coi như là “danh nhân” (người nổi tiếng) rồi, cũng vì trò khôi hài
trong hôn lễ Lý Thái phó, rồi sau đó Hoàng đế còn tự mình chủ trì hôn lễ ta. Huống chi một nửa người ở đây còn là người quen cũ của ta, coi như
cũng quen thân.
Ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, không thèm để ý đến những ánh mắt đầy hàm ý không ngừng bay tới từ xung qua