
nay đều rất yên ổn. Có lẽ hắn nói đúng, không ai so đo với hắn mấy việc nhỏ cả.
“Hoàng thượng không sợ thần tử tâm tư nguội lạnh sao?”
“Nàng thật sự cho rằng Lý Thái phó sẽ vì một thân thích (người thân) mà gây khó dễ với trẫm sao?”
Không, ta không cho là vậy. Hắn khác với huynh muội Trương gia, hắn
tham vọng rất lớn, tham vọng trong lòng hắn cũng rất sâu. Hắn không phải là một nho sinh luôn coi trọng lễ tiết, mà hắn là một người thực tế.
Nghĩ lại cẩn thận, nếu Hoàng đế gây khó dễ với ta và Trương Lai, chỉ sợ
hắn cũng sẽ không trở mặt với Hoàng đế, bởi vì hắn là người thực tế, mà
hắn lại đang cần dựa vào Hoàng đế. Ta vẫn chưa nghĩ sâu xa, hoá ra bên
mình lại đơn bạc đến thế.
Hắn thấy ta không nói gì, không tiếp tục bức bách ta nữa, gọi tới
một thái giám, “Đưa Trương phu nhân đến chỗ Cố quý phi, nói trẫm mệt,
phần sau yến hội do nàng ấy chủ trì.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng”, ta hành lễ rồi lui đi.
“Nàng từ lúc sinh ra đã sống trong phú quý phồn hoa”, lúc ta sắp ra khỏi phòng, Hoàng đế bỗng dưng mở miệng nói.
Ta sững sờ, tưởng là mình nghe lầm, “Hoàng Thượng nghĩ sai rồi, dân phụ xuất thân nghèo hèn.”
“Nhưng trẫm chưa bao giờ thấy một nữ nhân, không quan tâm hơn thua,
ung dung rộng lượng giống như nàng. Nàng trời sinh đã nên ở chỗ cao, ở
bên cạnh trẫm, vị trí Hoàng hậu. . . . . .”, giọng nói của hắn càng lúc
càng nhỏ.
Ta hết hồn, nếu để Cố quý phi nghe được những lời này, ta khẳng định
là không sống nổi. Vì thế làm bộ không nghe thấy, “Dân phụ cáo lui”, lui nhanh ra ngoài. Đi theo tiểu thái giám tới chỗ Cố quý phi, hoá ra nàng
ấy vẫn chưa trở lại yến tiệc, vừa rồi Hoàng đế chỉ hù doạ ta thôi. Sau
đó trở lại yến tiệc, Trương Lai lấy tay sờ trán ta, “Chẳng lẽ sinh bệnh
rồi, sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Ta cười lắc đầu, không nói gì cả, trong lòng ngẫm nghĩ lại những đầu
mối mấy ngày nay, sau đó tâm tư cũng dần bình tĩnh lại. Hồi tưởng lại tự dưng thấy buồn cười, ta bị làm sao thế này, tự dưng sao lại đánh mất sự bình tĩnh? Dù sao cũng không phải do Hoàng đế, mà là cuộc sống mỗi ngày với Trương Lai quá mức đơn giản thoải mái, mà ta lại cực kỳ coi trọng
cuộc sống như vậy. Cho nên Hoàng Thượng tùy tiện nói mấy câu, mà có thể
làm lòng ta nổi sóng.
Như vậy không được, cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ thua, hạnh phúc
khó khăn lắm mới có được cứ như vậy mất đi, thì chẳng cần nói tới tự do
cùng lý tưởng của ta. Hồi tưởng lại, ta vốn chỉ có hai bàn tay trắng,
những gì có được hiện giờ cũng chỉ là cảm giác hạnh phúc trong lòng, dù
là ai cũng không được cướp đi, không được xoá đi, những tình cảm cùng
hồi ức với cha mẹ. Cho dù hiện tại tất cả những gì ta có đều là trăng
trong nước, hoa trong kính(những điều hư ảo), thế thì sao nào?
Ta thả lỏng tâm tình, không hề sợ hãi nữa.
Qua một tháng, không biết vì nguyên nhân gì, Lý Thái Phó bị giam
lỏng, cấm quân còn tới niêm phong cửa phủ, không cho người ra vào. Mấy
ngày nay Cố phu nhân thân thể không khoẻ, một người thiếp của Cố thiếu
gia có bầu, rồi sau đó chẳng hiểu sao lại sảy mất, việc này làm cho Cố
phu nhân tức giận đến mức đổ bệnh. Ta cùng Trương Lai tới Cố phủ thăm
bà, lại bị bà giữ lại, nói chuyện suốt mấy ngày không ngừng. Cho đến khi nghe đến chuyện này, chúng ta mới vội vàng chạy trở về. Trước khi về có hỏi thăm Cố Thái úy chuyện này, Cố Thái uý nói: “Cụ thể ta cũng không
rõ lắm, chỉ nghe nói hắn hai lần chống đối Hoàng thượng, làm Hoàng
Thượng không vừa lòng, hơn nữa có người vạch tội hắn tham ô.”
Cùng là thần tử trong triều mà lại nhìn không rõ đoán không ra sao,
hơn nữa tin tức ta có rất ít, thật sự không thể đưa ra kết luận hữu dụng gì, nên dứt khoát không nghĩ thêm gì nữa. Quay trở lại Lý phủ, quân sĩ
không cho chúng ta vào.
Ta nghĩ ngợi, nói với Lai Phúc đang đánh xe: “Tới biệt viện.”
Biệt viện, chính là viện nhỏ ta đặt mua trước kia. Trương Lai cũng
biết, nhưng chưa tới bao giờ. Dù sao hắn cũng đang lo lắng cho muội muội và muội phu, nên chẳng có tâm tình đi thăm thú. Ta làm chút đồ ăn,
khuyên nhủ: “Hoàng thượng chỉ giam mọi người trong phủ, vẫn chưa gióng
trống khua chiêng nhốt vào ngục tra án, xem ra việc Lý Thái phó tham ô
cũng không có chứng cứ rõ ràng. Có khả năng là Hoàng thượng đang tức
giận, chờ hết giận rồi, chắc sẽ cho cấm quân lui đi thôi.”
Trương Lai nghe lời ta kiềm chế sự lo lắng rồi chờ đợi tin tức.
Nhưng mà bạc lại không đủ kiên nhẫn, mặc dù ta có nhiều bạc ở chỗ
này, nhưng ai biết chúng ta sẽ phải ở đây bao lâu, miệng ăn núi lở không phải là biện pháp. Ta mỗi ngày bắt đầu làm đồ thêu thùa, cho Lai Phúc
cầm đến tiệm đồ thêu gửi bán. Trương Lai lúc còn ở quê có thể trồng trọt mổ heo nuôi gia đình, nhưng ở kinh thành lại không dễ mưu sinh như vậy. Đi làm hạ nhân trong phủ người khác, ta cũng không ngại, nhưng chỉ sợ
lúc bản án Lý Thái phó rõ ràng, khôi phục lại quan chức, danh tiếng sẽ
bị ảnh hưởng. Về sau hắn tới quán rượu làm mấy việc vặt, vì tính chất là làm giúp, cho nên không ký khế ước, về sau cũng không có phiền toái. Ta vốn định cho Lai Phúc rời đi, nhưng hắn lại nói dù không có tiền công