
a được. Nhưng mà Vũ sư phó dạy ta đều là
những chiêu thức giết địch trên chiến trường, mà ta không muốn giết
người trong Hoàng cung, gánh tội danh tạo phản, bởi vậy nên bó chân bó
tay không biết làm sao. Kết quả mấy cuộc chạy trốn cũng có thể đoán
được.
Rốt cuộc chuyện gì sẽ phát sinh, ta cũng không đoán được. Bởi vậy nên không dám tùy tiện làm bậy, không khéo lại gây hoạ sát thân, hoặc gây
hoạ cho Trương Lai, tạo ra chuyện phiền toái không thể cứu vãn.
Dù ta có làm ầm ỹ như vậy, trong Hoàng cung vẫn không có một ai tới
gặp ta, kể cả Hoàng đế, Quý phi, hay các phi tần khác. Ta bực mình, đuổi hết đám hầu hạ bên cạnh ra ngoài, chỉ chừa lại một cung nữ lớn tuổi mỗi ngày đem nước ấm cùng nguyên liệu nấu ăn cho ta.
Không được đi lại, cũng coi như người đưa ta đến đây còn để ta tuỳ ý
làm mọi việc, ngoại trừ việc rời đi, thì tất cả các yêu cầu đều được
thỏa mãn. Ta dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa, cứ coi như mình đang ở
khách sạn năm sao miễn phí lại còn được hưởng phục vụ siêu tốt. Ký lai
chi, tắc an chi. (Câu này bạn nào đọc hay xem phim Bộ bộ kinh tâm quá
quen rồi, hiểu nôm na là tuỳ cơ ứng biến)
Sau đó mỗi ngày ta bắt đầu nghiên cứu sách dạy nấu ăn, trước kia có
những lúc ăn không đủ no, nên làm ta vô cùng thích đồ ăn ngon. Tuy những năm gần đây cũng xem như sống an nhàn sung sướng, nhưng bất kể thân
phận là nô bộc, hay bay lên làm hoàng tước, thì đều không được làm theo ý thích của mình. Mặc dù về sau trở thành bà chủ trong nhà, thì cũng phải cân nhắc đến chi tiêu sinh hoạt, thói quen ăn uống của mọi người trong
nhà, còn rất nhiều lý do khác nữa, cho nên trong phương diện này ta chưa dành thời gian để nghiên cứu học tập.
Hiện giờ một mình ở đây, thời gian rất nhiều, lại có người cung cấp
nguyên liệu miễn phí, sao lại không nghiên cứu? Vốn đã ăn đồ ăn cung
đình hơn một năm rồi, không phải là ăn không hợp, mà ăn những món đó mãi cũng thấy chán. Ta yêu cầu một con dê đã xẻ thịt, rồi dựng lên một giá
nướng thịt. Hơn nữa trong Hoàng cung rượu ngon nhiều vô số, lúc trước
mới chỉ được nhấm nháp một chút ở yến tiệc thôi, nhưng hiện giờ có người còn đưa tới một vò. Vì thế ta bắc ghế ngồi cạnh đống lửa, vừa nhai
miếng thịt nóng, vừa uống chén rượu mạnh, một tay cầm Hồ tiên chí dị
(cùng thể loại với Liêu trai chí dị), chân còn gác lên ghế khác, dù sao
ta đang mặc kỵ trang (trang phục cưỡi ngựa), không cần phải lo sẽ bị hớ
hênh.
Đóng giả làm nam hài tử từ lúc còn nhỏ, nên có nhiều thứ đã chính
thức trở thành tính tình ta rồi. Hơn nữa có Vũ sư phó hào phóng như vậy, cho nên hiện giờ há to miệng uống rượu, há to miệng ăn thịt, chẳng để ý gì đến hình tượng hết, mới chính là tính tình chân thật nhất của ta. Ví dụ như những thứ ta học từ khi còn bé, cầm kỳ thư họa cũng biết ít
nhiều, bởi vì những thứ này có thể tu dưỡng tính tình, ta cũng có sự
kiên nhẫn, cho nên cầm kỳ thư hoạ vẫn là một bộ phận trong sinh hoạt của ta. Nữ công trù nghệ là cần thiết trong sinh hoạt, tất nhiên là phải
biết. Sử dụng đao kiếm thì chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của sư phó, cũng
là điều kiện bắt buộc để tương lai đi báo thù, nên ta chăm chỉ luyện tập nhất. Mà cưỡi ngựa bắn cung thì là sở thích của ta, những thứ khác dù
ít dù nhiều đều cần thiết trong sinh hoạt, chỉ có bắn cung và cưỡi ngựa, là ta thật sự yêu thích. Bởi vì yêu thích, chú ý nhất, nên trình độ
cưỡi ngựa bắn cung là tiến bộ nhanh nhất. Năm xưa sư phó từng là Thần xạ thủ trong quân đội, tuy chức vụ người chỉ là hạ cấp. Hiện giờ, ta đã
không thua người năm đó, nhưng mà vẫn chưa học được cách giết người, đây là lời bình của sư phó.
Trong Hoàng cung không thể tùy tiện nhóm lửa, mà giá thịt nướng của
ta không chỉ có khói, mà mùi thịt nướng cùng gia vị thơm phức lan toả
khắp nơi. Chỗ ta ở rất gần chỗ Hoàng đế và Quý phi, ta cười lạnh hắc
hắc, không phải muốn giam lỏng ta sao, không phải định giả câm giả điếc
không quan tâm sao, hy vọng sự kiềm chế của các ngươi tốt hơn ta.
Uống một hớp rượu lớn, năm xưa ta không thể mua nổi loại rượu ngon
này để hiếu kính với sư phó, lúc thoát được có lẽ nên chộm một ít về cho sư phó, ngày mai phải bảo mang hồ lô rượu tới đây, ta sẽ tặng cho sư
phó một hồ lô rượu ngon. Đang suy nghĩ đến đây, chợt nghe thấy tiếng
bước chân của từ phía sau truyền đến, ta đã đuổi hết mọi người đi rồi,
ai lại dám chạy vào đây?
Hoàng đế. . . . . . Ta tay trái cầm rượu, tay phải cầm sách, hai chân còn gác trên ghế khác, ăn đến mức mồm mép toàn mỡ. Ta đang mong có
người đến, nhưng mà phải là lúc ăn xong xinh đẹp trở lại, con người này
đúng là lúc nào cũng làm người khác mất hứng. Ta trấn định đặt hai chân
xuống, dùng khăn lau mặt, quỳ rạp xuống đất: “Dân phụ bái kiến Hoàng
thượng.”
Chờ một lúc lâu hắn vẫn chưa cất tiếng, sau đó bỗng dưng nói: “Ngươi lui xuống đi.”
Lui xuống? Đi đâu? Ta đang mơ hồ chẳng hiểu ra sao, thì phát hiện
những người bên cạnh Hoàng đế đều lui xuống, còn thuận tay đóng cửa
viện, hoá ra không phải nói với ta. Ta hơi bồn chồn, Hoàng đế ở riêng
một chỗ với ta không sợ sẽ gặp nguy hiểm sao? Dù sao xông tới c