
muội cũng sẽ tha thứ cho
huynh.” Cho dù trong lòng có bất mãn bao nhiêu chăng nữa, trước mắt Gia
Cát Sơ Thanh không biết sống chết thế nào, Từ Man cũng có thể bỏ qua.
“Quận chúa, đằng trước tiệc rượu sợ là sắp tan rồi.” Thanh Mai đứng ở cách đó không xa, thấy trăng trên trời ngày một lên cao, bèn đi tới nhắc nhở.
Từ Man đung đưa xích đu, thở dài, lại cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, trở về cũng tốt, cũng có thể an ổn ngủ một giấc.
Hai người đứng lên toan đi ra ngoài, đột nhiên cảm giác có một người từ mặt sau của tường hoa xông ra, chậm rãi đi về phía nàng, dường như là một
người nam nhân.
Từ Man hoảng sợ, đợi người nọ đến
gần, liền thuận tay ra một chưởng, ai ngờ lực đạo không lớn, lại đánh
cho người nọ văng ra ngoài, nằm ngửa ra đất, một mùi máu tanh nồng đậm
xông lên.
“Khụ khụ… A Man, chỉ mới vài ngày không
gặp, muội đã hung dữ với huynh như vậy rồi.” Người nằm dưới đất dường
như rất đau, đến giọng nói cũng phát run, lại cố gắng che dấu, ra vẻ
thoải mái nói.
Từ Man cảm thấy quả thực là muốn cái
gì thì y như rằng sẽ đến cái đó, lại nghe mùi máu trong không khí, lập
tức hồi thần, vội vàng chạy tới đỡ hắn ngồi dậy, nương theo ánh trăng
nhìn, quả nhiên là Gia Cát Sơ Thanh.
“Sao huynh lại ở đây?” Chẳng những trốn trong phủ công chúa Hòa Húc, còn bị thương.
“Một lời khó nói hết.” Gia Cát Sơ Thanh vẻ mặt đau đớn nói.
Từ Man biết hiện tại ép hỏi cũng không phải thời cơ tốt, bèn gọi Thanh Mai tới, hai người cùng đỡ hắn đứng lên, lại thấy hắn đè lên bụng, chắc là
nơi đó bị thương.
“Huynh có đi được không?” Từ Man cảm thấy trong lòng đau như bị cắt thịt.
Gia Cát Sơ Thanh biết Thanh Mai là nha hoàn tâm phúc của Từ Man, cũng không giấu diếm nói: “Huynh không thể để cho người khác thấy, khụ khụ… Huynh ở phủ công chúa đợi cả một ngày, huynh biết hôm nay đại hôn của công chúa Hòa Húc, muội chắc chắn sẽ đến, lần trước lại nghe muội nói, muội thích chỗ tường hoa này của phủ công chúa Hòa Húc, huynh đã nghĩ muội ắt hẳn
sẽ không chịu nổi ồn ào trong yến hội, kiểu nào cũng muốn ra ngoài một
chút, không ngờ quả thật đáng cho huynh chờ.”
Từ Man
nóng bừng cả lỗ tai, nghĩ lần trước tới phủ công chúa Hòa Húc, vừa vặn
lại đến phủ Gia Cát, bèn thuận miệng ao ước nói chuyện này, không ngờ
hắn còn nhớ rõ.
“Có thể nói cho a nương muội biết
không?” Hiện tại mẫu thân đang chưởng quản chuyện trong phủ công chúa
Hòa Húc, nếu muốn lén đưa Gia Cát Sơ Thanh ra ngoài, thật sự là khó
khăn.
“Huynh không biết trong phủ này có mật thám hay không, nhưng cữu mẫu huynh lúc nào cũng tin tưởng.” Gia Cát Sơ Thanh ấn chặt bụng, cảm giác đau đớn khiến hắn run rẩy.
Từ
Man thấy hắn đau đớn, cũng bất chấp mọi thứ, dứt khoát bảo Thanh Mai
chạy tới báo cho Đại trưởng công chúa một tiếng, đừng để lộ tin tức.
Thanh Mai nhìn cô nương nhà mình ở riêng với một nam tử, có chút do dự.
Nhưng Gia Cát Sơ Thanh lại nhìn nàng, thập phần khẳng định nói: “Chuyện này
ta sẽ không nói cho người khác, huống chi… A Man nhất định sẽ là vợ của
ta.”
Từ Man bị lời nói kiên quyết của hắn làm cho xấu hổ nóng bừng cả hai má, lại không nên bắt nạt lúc hắn đang bị thương,
đành phải thúc giục Thanh Mai nhanh chân chạy đi.
Thanh Mai cũng bị sự lớn mật của Gia Cát Sơ Thanh làm cho kinh ngạc một hồi,
sau lại nghe ra ý thâm tình trong giọng nói của Gia Cát Sơ Thanh, dĩ
nhiên không nên nán lại lâu, bèn thi lễ rồi men theo con đường cũ chạy
về.
Thanh Mai đi rồi, cạnh tường hoa chỉ còn lại Từ
Man và Gia Cát Sơ Thanh, một mình Từ Man không đỡ nổi Gia Cát Sơ Thanh,
bèn để hắn tựa lưng vào tường hoa, còn mình ngồi xuống đất cùng hắn.
“Làm sao lại bị thương nặng như thế?” Từ Man thấy miệng vết thương của hắn đã được băng bó qua, chỉ tiếc máu lại rỉ ra.
“Bị người bán đứng.” Gia Cát Sơ Thanh không hề giấu diếm, chuyện này cũng
do hắn và Đàn Hương quá tin người, vẫn là chưa đủ kinh nghiệm trải đời,
hắn cần tăng thêm lực lượng, cũng cần càng nâng cao nhãn giới.
“Huynh…” Từ Man không biết có nên chăng hỏi hắn chuyện của Hoàng đế cữu cữu.
“A Man, bức tường hoa này thật đẹp.” Gia Cát Sơ Thanh hít sâu một hơi,
trong không khí ngoài mùi máu của hắn ra, còn có hương hoa nhàn nhạt,
hương vị thật tươi mát.
“Ừm.” Từ Man lo lắng nhìn hắn.
“Chờ chúng ta thành hôn xong, cũng làm một tường hoa như vậy trong phủ đi.”
Gia Cát Sơ Thanh tựa đầu vào vai Từ Man, khát khao nói.
Từ Man không nói gì, chuyện này còn chưa thấy bóng dáng đâu.
“A Man, đại ca của huynh khẳng định là sẽ phải làm trụ cột gánh vác gia tộc Gia Cát.” Gia Cát Sơ Thanh nói tiếp.
Từ Man nghĩ đến Gia Cát Sơ Thanh vì Gia Cát gia mà thương hành ngược xuôi, lại còn là vì cữu cữu, trong lòng còn có chút khổ sở.
“Bất quá, muội là quận chúa đúng không, huynh sẽ không cần phải dựa theo
trình tự chờ huynh ấy thành hôn trước nhỉ.” Gia Cát Sơ Thanh lại bắt đầu không đứng đắn nói.
“Huynh thật đúng là, huynh có
biết là mất máu quá nhiều sẽ chết không hả!” Từ Man hận không thể nhéo
lỗ tai hắn để cho hắn nhớ kỹ, cho dù bệnh đã thuyên giảm đáng kể, nhưng
cũng không thể làm khổ mình như thế a.
“A Man…”