
ột sợi tóc
ra sau tai, khuyên tai hổ phách đong đưa qua lại trên vành tai trắng
mềm, đong đưa đến mức say cả lòng Gia Cát Sơ Thanh, mắt hắn cũng mơ
màng.
“Lúc ấy
huynh chỉ nghĩ là đại ca muội bị thương, bèn vội vàng tới xem, cũng tại
Hàn Y, không nói rõ ràng.” Gia Cát Sơ Thanh đè nén bàn tay muốn sờ lên
vàng tai kia, thấp giọng nói.
Hàn Y đứng cách đó không xa, rùng mình một cái, lại làm như không có việc gì ngắm nhìn hoa cỏ trong sân.
“Vậy huynh…” Từ Man vừa định hỏi hắn gần đây có khỏe không, lại cảm thấy ngón tay ấm ấm, là hắn nương theo sự ngăn trở của bàn đá trong sân, tay móc lên
ngón tay Từ Man, lại dùng tay áo che bàn tay hai người lại.
Từ Man nhạy cảm cảm nhận Gia Cát Sơ Thanh từng chút một nắm cả bàn tay mình, gắt gao, như không muốn tách rời.
Trên mặt Gia Cát Sơ Thanh không có gì khác thường, khóe miệng lại câu lên.
Hai người
không nói chuyện, gió thổi lá cây, rào rào lay động, Từ Man ngẩng đầu,
nhìn nóc nhà được cây cối bao quanh trong sân, trên trời mây trắng lững
lờ trôi, từ đằng xa xa bay tới một đàn chim, sau đó đậu lên một chỗ trên nóc nhà. Từ Man cảm nhận hơi ấm từ bàn tay, trong lòng không khỏi nghĩ
tới bốn chữ: năm tháng yên bình.
Sau đó, cũng không lâu lắm, Từ Hải Sinh từ trong thư phòng đi ra, Gia Cát Sơ Thanh
tuy có chút lưu luyến, nhưng vẫn thức thời đứng dậy cáo từ, Từ Hải Sinh
tiễn hắn ra ngoài, Từ Man cũng rất nhanh về tới phòng mình. Đêm đó, Từ
Man cùng Gia Cát Sơ Thanh dường như đều mơ thấy cùng một giấc mộng, ngày hôm sau rời giường tuy không nhớ rõ nội dung trong mơ, nhưng sự ấm áp
trong lòng bàn tay, làm sao cũng không quên được.
Đại thế tử
của phủ công chúa cứu cô nương nhị phòng Thôi gia, chuyện này rất nhanh
đã bị người có tâm tư truyền đến các thế gia. Phủ Trường tín hầu phản
ứng dĩ nhiên là nhanh nhất, phu nhân Trường tín hầu gần như là ngay ngày hôm sau đưa bái thiếp cho Đại trưởng công chúa, nói là muốn đến cửa cảm ơn.
Đại trưởng
công chúa dĩ nhiên sẽ nể mặt mũi, huống chi em trai Hoàng đế của nàng
đối với mảnh nông trường kia rất coi trọng, liền hẹn phu nhân Trường tín hầu ba ngày sau đến phủ công chúa uống trà, cũng cho vị Thôi cô nương
gặp Từ Man một lần, mọi người về sau cũng có thể thường xuyên qua lại.
Từ Man cũng
không quen biết vị Thôi cô nương kia, trên thực tế, trong thành Kiến
Khang người quen biết nàng ta cũng rất ít. Một nhánh họ này của Trường
tín hầu vì đời trước vốn đi theo Hoàng đế ra ngoài chinh chiến, trở về
lại rất an phận giao binh quyền lên trên, chỉ giữ tước vị vừa không ra
làm quan cũng không kết bè kết cánh, ngay cả đứa con trai duy nhất cũng
bắt đầu đi theo thứ tử của Vương phủ ra ngoài buôn bán, đây rất rõ ràng
đã nghiêm túc bày tỏ vị trí của mình. Nhưng Thôi gia cũng không chỉ có
mỗi một chi Trường tín hầu, hắn còn có một chi thân thích là nhị phòng
này, cho dù không phải do cùng cha mẹ sinh, nhưng kia cũng là huynh đệ
của phụ thân Trường tín hầu. Cũng bởi vì có nhị phòng này giúp đỡ Trường tín hầu để mắt đến nông trường phương bắc, Trường tín hầu mới có thể
vừa khiến cho người bên trên yên tâm, vừa khiến cho cấp trên muốn mượn
sức. Chắc chắn cho dù có thay đổi triều đại, phủ Trường tín hầu trong
một khoảng thời gian dài, cũng sẽ không sụp đổ.
Vị Thôi cô
nương này, hiển nhiên chính là đích nữ của nhị phòng Thôi gia – chi giúp đỡ Trường tín hầu trông nom nông trường phương bắc. Cũng không biết
duyên cớ từ đâu, mà lâu nay chưa từng đến Kiến Khang, bây giờ lại xuất
hiện. Nhưng Từ Man còn biết được, đến Kiến Khang, ngoài vị Thôi cô nương này ra, cũng có một thứ đệ cùng đến, tuổi còn nhỏ. Ngoài ra, còn một
trưởng bối của nhị phòng là không tới.
Phủ công
chúa không phải lần đầu tiên chiêu đãi những mệnh phụ này, phu nhân
Trường tín hầu mặc dù khiêm tốn, Từ Man thỉnh thoảng có gặp ở phủ công
chúa Hòa Húc hoặc trong phủ công chúa Hòa Phong, là một người phụ nữ
không tính là xinh đẹp, lại cực có khí chất, hơn nữa điều càng khiến Từ
Man thán phục là bản lĩnh quản lý hậu viện của bà ta. Trường tín hầu có
một đích tử, ba thứ tử, còn có một vị đích nữ đã chết non, nên theo lý
mà nói, vị phu nhân Trường tín hầu này sau khi sinh con, sợ là địa vị ở
trong hậu viện không ổn không nói, mà cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Thế
nhưng bà ta chẳng những không cảm thấy khó chịu, ngược lại từ nhỏ đã dạy dỗ những đứa con của vợ bé kia. Bọn họ chẳng những huynh nhường đệ kính không nói, liên đới tới mấy di nương của họ cũng không thân cận, ngược
lại xem vị mẹ cả phu nhân Trường tín hầu này là mẹ đẻ.
Còn nhớ có
một vị thiếp thất vì ỷ vào việc sinh được con, lúc thỉnh an sáng sớm,
không nể mặt phu nhân Trường tín hầu, phu nhân Trường tín hầu đương
trường không nói gì, cười cười liền cho qua, nhưng chuyện này cố tình
lại để cho con trai của vị thiếp thất kia biết được, đến tận bây giờ
không bước vào viện của vị thiếp thất kia một bước, thiếp thất kia tới
tìm, cũng không chịu gặp mặt, phải đến khi thiếp thất kia quỳ trước mặt
phu nhân Trường tín hầu thỉnh tội, đứa bé kia sau đó mới được khuyên
giải, mới miễn c