Insane
Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ 3

Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ 3

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322522

Bình chọn: 8.00/10/252 lượt.

ương Lâm Lâm đã chia tay, bởi vì, anh không còn viện bất cứ

lí do nào để đi làm thêm nữa

Thậm

chí, hàng ngày, sau khi tan làm đều về nhà ngay, sau đó còn tranh làm việc nhà

cho tôi.

Tôi nên

lấy làm vui mừng hân hoan, bởi vì, chỉ cần người đàn ông này chịu thay đổi,

chịu hối cải, thì vẫn rất tốt. Điều này chứng tỏ trong lòng anh thực sự có tôi,

cũng không bỏ rơi tôi. Không bỏ rơi cái gia đình này.

Anh

nghĩ tôi không biết gì, sau đó ngấm ngầm lừa dối qua mặt tôi, tôi cứ giả ngây

giả ngô, giả làm con ngốc.

Chỉ cần

anh chịu quay đầu, tôi bằng lòng làm như vậy.

Ai bảo

anh đã trở thành người thân của tôi, từ ông xã trở thành người thân, là người

thân có huyết mạch liên thông với tôi.

Điều

tôi không thể ngờ tới là mấy hôm sau, tôi đột nhiên nhìn thấy Trương Lâm Lâm ở trong

cầu thang máy khu nhà tôi. Cô ta tưởng tôi không biết cô ta là ai, mỉm cười,

chào: “Em chào chị, em vừa chuyển đến sống ở tầng dưới nhà chị, em tên Trương

Lâm Lâm”.

Tôi

nhìn trân trân vào đèn nhấp nháy trong thang máy, nghĩ thầm, con bé này đúng là

tinh quái, thật không ngờ còn cố tình đến thuê phòng ở tầng dưới nhà tôi. Cô ta

chắc là muốn giở chiêu “biết người biết ta, bách chiến bách thắng” đây.

Nhưng

chắc chắn cô ta không thể ngờ được rằng, tôi đã biết cô ta là ai rồi.

Hơn

nữa, còn chuẩn bị đòn phản kích.

Tôi

cười với cô ta: “Chào

Cô ta

lại nói: “Em nên gọi chị thế nào ạ?”.

Tôi

nói: “Gọi chị là Diệp Tử là được”.

Cô ta

hỏi: “Khi nào rảnh, em mời chị Diệp Tử đi uống trà nhé?”.

“Được”.

Tôi tán gẫu: “Em sống cùng bạn trai à?”.

Cô ta

lắc đầu, chu môi: “Khu nhà này tiền thuê phòng đắt thật đấy, bạn trai đưa tiền

nhưng anh ấy không sống cùng em”. Cô ta chăm chú nhìn tôi, trong mắt hiện lên

ánh cười: “Em nghĩ, thỉnh thoảng anh ấy sẽ đến”.

Bạn

trai đưa tiền? Câu nói này của cô ta đã nhắc nhở tôi. Khi cầu thang máy xuống

đến tầng một, tôi không định bước ra. Cô ta kinh ngạc nhìn tôi hỏi: “Chị không

ra à?”.

Tôi cố

gắng giữ nụ cười trên mặt: “Chị để quên đồ”.

Cô ta

cười rạng rỡ, vẫy tay chào tôi: “Tạm biệt chị!”.

Tôi

cũng vẫn tươi cười cho đến lúc cửa thang máy đóng lại, mắt tôi mới tóe lửa,

nhìn chằm chằm thang máy. Nghĩ bụng, mấy hôm trước, mày mới chửi tao là con đàn

bà đê tiện, giờ tưởng tao không biết, còn luôn miệng một điều chị hai điều chị

ngọt xớt.

Đúng là

con hồ ly tinh hiểm độc.

Tôi đến

ngân hàng kiểm tra tài khoản mới phát hiện ra tiền trong thẻ của ông xã bị hụt

mất ba vạn tệ. Xem ra, Trương Lâm Lâm đã lấy tiền bồi th của chồng tôi để chạy

đến đây đối phó với tôi.

Được

đấy, mày tiến một thì tao tiến mười!

Phụ nữ,

đôi khi vì gia đình có thể làm tất cả mọi chuyện.

Khi ông

xã về nhà, tôi ngọt ngào nói với anh: “Ông xã, có phải là chúng ta chuẩn bị

sinh con không?”. Anh cười, gật đầu.

Tôi lại

nũng nịu: “Nhưng anh làm cho em có cảm giác không an toàn”.

Anh cảm

thấy khó hiểu, ôm tôi, hỏi: “Sao em lại nói thế?”.

Tôi lấy

ngón tay ấn vào lồng ngực anh, dịu dàng nhưng lại hơi có lực. Tôi nói: “Tiền

trong ngân hàng của anh dùng nhanh quá”. Tôi truy hỏi: “Số tiền đó, anh đã dùng

vào việc gì vậy?”.

Sắc mặt

anh tối sầm, cúi đầu, không dám nhìn tôi.

Còn tôi

lại cười, nói: “Được rồi, tiền tiêu vào việc gì, em không hỏi anh nữa. Nhưng em

có một điều kiện”.

Anh thở

phào nhẹ nhõm, nói luôn: “Yêu cầu gì anh cũng đồng ý cả!”.

Mắt tôi

sáng rực, “Là tự anh nói đấy nhé, anh đừng có mà hối hận!”.

Anh

nhìn tôi âu yếm, gật đầu: “Đương nhiên, chồng em đã bao giờ lừa dối

Tôi

nói: “Vậy sau này, anh đưa cho em quản lý toàn bộ tiền của anh, sáng mai, anh

chuyển hết tài khoản ngân hàng của anh sang tài khoản của em”.

Bao năm

nay, tôi chưa bao giờ quản lý tiền của anh, nhưng bây giờ thì khác. Tôi không

thể để con hồ ly tinh đó lấy không tiền của anh được. Cô ta đòi được một lần,

chắc chắn sẽ đòi lần thứ hai, và tiếp tục những lần khác nữa.

Anh

nhìn tôi, nghĩ một lát, sau đó khẽ thơm lên trán tôi: “Được, nếu như vậy làm

cho em có cảm giác an toàn, anh đồng ý với em”.

Tôi

quàng tay lên cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, nở nụ cười mãn nguyện: “Ông

xã, cảm ơn anh!”.

Anh mỉm

cười: “Tại anh không tốt mà”.

Anh

chợt tỏ vẻ xúc động: “Nhiều lúc, anh thực sự thấy mình thật may mắn, bởi vì

trong cuộc đời này, anh đã tìm được một người vợ tốt như em!”.

Tôi

biết, tôi không tốt như anh nói, nhưng ít nhất, tôi cũng cho anh đủ không gian

và sự sĩ diện. Tôi đã dâng hiến toàn bộ tuổi thanh xuân cho anh, cho gia đình

này. Tôi không cho phép bất cứ ai đến phá hoại, tước đoạt tất cả mọi thứ của

tôi!

Điện

thoại di động của anh lại đổ chuông, anh liếc nhìn rồi tắt máy. Tôi nghĩ, nếu

tôi là Trương Lâm Lâm chắc sẽ tức điên, lập tức chạy lên đây cho xem.

Quả

đúng như dự liệu của tôi, mười phút sau, có tiếng chuông cửa, tôi tranh chạy ra

mở cửa, Trương Lâm Lâm đứng bên ngoài, tươi cười rạng rỡ: “Chị ơi, chị còn nhớ

em không

“Đương

nhiên rồi”. Cô có biến thành ma tôi cũng vẫn nhớ, tôi hỏi: “Có chuyện gì

không?”.

Cô ta

vẫn tươi cười, nói: “Không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là em muốn