Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327120

Bình chọn: 7.00/10/712 lượt.

hiên, Tiểu Minh mới nhớ về mối quan hệ xưa.

• Sau khi chuyển nhà, Tiểu Minh với Tú Giang

cùng học một trường nên là bạn thân từ đấy. Lên đến cấp hai, hai người

vẫn học cùng trường, nhưng khác lớp: Tiểu Minh học cùng với Tiểu Phần,

Tú Giang học cùng với Hạo Du. Tiểu Minh và Tú Giang bắt đầu thích Hạo Du khi vừa vào học cấp hai. Nhưng Tiểu Minh nhút nhát không dám thể hiện,

còn Tú Giang lại cùng lớp với Hạo Du nên đã tỏ tình với Hạo Du trước. Và Hạo Du cũng chấp nhận tình cảm của Tú Giang, hai người bắt đầu là một

đôi từ lớp 6!

• Lên cấp ba rồi, tuy Tú Giang với Tiểu Minh

vẫn là bạn thân thiết nhưng tình cảm đã không còn vẹn nguyên như trước

nữa. Tiểu Minh đã thân hơn với Tiểu Phần, cô bạn học cùng cấp hai và cấp ba.

O~0~O

* * * * * *

9.30 a.m

Vừa ra khỏi phòng thi, bảo Tiểu Phần về trước rồi, tôi lao ngay xuống

dưới lớp Tú Giang, vui quá nên chẳng nghĩ gì đến chuyện Hạo Du nữa.

Nhưng đến gần lớp cô ấy, tôi lại khựng lại khi thấy hai người đang tay

trong tay kia. Tôi hít một hơi dài rồi lấy lại nụ cười tự nhiên vốn có,

chạy ra chỗ Tú Giang, coi như không nhìn thấy Hạo Du.

_Tú Giang, Tú Giang, cậu biết chuyện anh Hạo Nhiên về nước chưa?

Tôi nói giọng háo hức vô cùng. Nhưng trái lại, Tú Giang chẳng có vẻ gì là vui cả, cô ấy nhìn tôi, ánh mắt rất khó hiểu.

_Hạo Nhiên, Hạo Nhiên nào?

Nghe cô ấy nói, tôi tiu nghỉu, thất vọng vô cùng, đang định nói thì Hạo Du đã lên tiếng:

_Hạo Nhiên là anh họ anh.

_Anh họ anh? Có phải là hồi trước…anh ấy đi Mĩ đúng không?

_Đúng rồi, đúng rồi đó – tôi reo lên vui sướng – anh ấy đã về rồi đó. Anh ấy bảo bao giờ thi xong mời bọn mình đi ăn mà.

_Vậy hả? Ôi trời ơi, đã lâu lắm rồi, tớ gần như đã quên mất rồi đó.

_Hihi, tớ cũng mới gặp anh ấy có hai lần. Bây giờ anh ấy đẹp trai lắm ý, mình đi thôi không anh ấy chờ.

Tú Giang nhìn tôi gật đầu rồi kéo tay Hạo Du chạy theo tôi. Mặc dù trái

tim tôi đang đập linh tinh hết cả lên rồi nhưng vẫn phải coi như không

nhìn thấy anh. Chỉ cần quay lại nhìn thôi là mặt tôi sẽ đỏ bừng lên mất

thôi.

[…'>

_Hạo Nhiên, Hạo Nhiên…

Nhìn thấy anh, tôi vẫy tay lia lịa rồi tươi cười kéo tay Tú Giang ra chỗ anh. Hạo Nhiên đang đứng một mình chờ bọn tôi chỗ ghế đã ban nãy.

_Anh, Tú Giang đây nè. – tôi toe toét cười chỉ vào Tú Giang.

_Em chào anh. – Tú Giang tươi cười đáp lại.

_Ừ, chào em, lâu lắm rồi nhỉ?

_Dạ vâng, đã mười năm rồi, hì hì.

_Hì, vậy mình đi luôn nhé. Uống gì đó rồi đi ăn trưa.

Anh nói rồi cả bốn bọn tôi cùng đi về phía cổng trường. Không hiểu sao

Hạo Nhiên cứ đưa tay ra nắm tay tôi đi, không lẽ ở trường mà anh cũng sợ tôi bị lạc >.<. Nghĩ thế thôi chứ tôi cũng không nói gì, cứ để

anh ấy kéo tay đi.

Hạo Du lấy xe lai Tú Giang, còn Hạo Nhiên nói là anh sẽ lai tôi để còn “ôn lại chuyện xưa”.

Ra khỏi trường, xe Hạo Du đi sau, tôi với Hạo Nhiên đi đằng trước nói chuyện riêng.

_Anh Hạo Nhiên, tí nữa nói chuyện anh đừng nhắc đến chuyện em với Hạo Du đã lấy nhau nha. Tại Tú Giang không biết gì cả mà.

_Ừ, được rồi, nếu em muốn vậy. Mà hai đứa ở chung nhà chứ hả?

_Vâng. Em đang giận Hạo Du anh ạ. Hôm trước anh ấy đưa Tú Giang về nhà, hôm em đi cùng Đình Phong ý anh.

_Hà hà, thế là em ghen hả?

_Không phải vậy. Mà là anh ấy nghĩ em với Đình Phong… >.<. Đúng là đêm đó em say nên không về nhà, nhưng mà anh ấy nói em quá đáng lắm –

tôi phụng phịu – từ hôm qua đến giờ không thèm nhìn mặt nhau.

_Hì, nghe giọng em chẳng có vẻ gì là giận cả, thật đó.

_Gì mà không giận chứ, hôm qua em tức quá khóc sưng cả mắt đây nè.

_Thương nhỉ, vậy…để anh mắng cho Hạo Du một trận nhé, hay đánh?

_Ơ, không ạ.

_Tại sao? Em giận nó cơ mà, để anh đánh cho em hả giận.

_Không đâu, không được >.<

_Vậy mà nói giận hả, hihi.

Tôi nghe anh nói mà ngượng chín cả mặt, chẳng dám nói lời nào nữa. Anh

cũng im lặng. Một lúc sau anh đi đến một quán café và dừng lại. Vừa lúc, Hạo Du với Tú Giang cũng đến nơi nên cả bốn cùng đi vào. Quán này thật

đặc biệt, cứ như một hốc cây khổng lồ, thảo nào mà nó tên là Xanh. Bên

trong cũng bày trí khá lạ, đúng như một rừng nhân tạo toàn màu xanh:

thảm cỏ xanh mướt (cỏ giả thôi^^), bàn là những bông hoa lớn, ghế là tán lá, quầy thanh toán là một thân cây rất rất lớn. Chúng tôi theo Hạo

Nhiên lên tầng hai rồi chọn một cái bàn khá kín đáo. Tôi thích thú ngồi

quay ngược quay xuôi, tường xung quanh – những cái tủ kính – treo đầy

tranh về hoa, rừng, cây cối… Ngay trên bàn cũng có một giỏ hoa dại nhỏ,

xinh ghê cơ, là hoa thật cơ nhé.

_Hạo Nhiên, anh về khi nào thế, sao chẳng thấy bố mẹ nói gì?

Đang quan sát xung quanh, nghe tiếng Hạo Du, tôi quay luôn người ngồi yên.

_Anh về được một tháng rồi.

Hạo Nhiên vừa trả lời xong thì bồi bàn cũng đến. Tôi gọi sữa chua ca

cao, còn Tú Giang gọi trà sữa chân trâu. Hạo Du vs Hạo Nhiên thì đều là

café cả.

_Anh về ở lại luôn chứ hả anh? – Tú Giang vừa hỏi vừa cho thêm đá vào cốc trà sữa.

_Ừm, anh không, anh chỉ ở nhà một năm thôi, để làm quen với việc kinh

doanh ý mà. Sau đó anh sẽ lại sang Mĩ tiếp tục học, chắc là sẽ học kinh

tế thêm ba bốn năm gì đó.


XtGem Forum catalog