Insane
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326175

Bình chọn: 7.5.00/10/617 lượt.

phải rơi, đơn giản vì nó không làm

gì khác được. Nó làm cho Tiểu Minh nhớ đến Đình Phong. Anh là lá, còn cô là cây.

Tiểu Minh chạy một mạch ra ngoài, nơi có Hạo Du đang đứng chờ. Bóng dáng anh mờ mờ in trên mặt đất, cũng nhuốm một màu ảm đạm. Không biết cô nên “vui mừng khoe chiến công” với anh vì đã có thể nói ra hết những lời

muốn nói với Đình Phong hay cứ thế vùi mình vào ngực anh mà khóc.

Nhưng ngay lúc này, chiếc lồng buộc nhốt tâm tư cô cuối cùng cũng được mở ra, mang cho cô phần nào sự thanh thản.

Hơn tám giờ tối, đường phố ngập trong những mảng ánh sáng chói lòa phát ra

từ những chiếc xe ngược xuôi tấp nập. Tiếng ôtô, xe máy...hòa vào nhau

làm cho không gian thêm phần rộn rã cùng sinh động.

Nổi bật trong dòng người là một cô gái có dáng người mảnh mai, ngồi trên chiếc Elizabeth trắng, đôi chân dài thẳng tắp tuy đã được “che giấu”

bên trong chiếc skinny màu xanh ngọc nhưng vẫn không khỏi khiến cho

những chàng trai đi qua cứ ngoái lại ngước nhìn. Cô gái mặc chiếc áo

voan trắng đơn giản với hàng dây buộc phía sau làm nổi bật chiếc eo thon gọn ấy có một khuôn mặt cực kì khả ái. Tiếc là không hiểu sao lúc này,

những tia sáng cảm xúc bất thường đang ngự trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp kia khiến cho cô muôn phần khó coi. Là phẫn nộ cùng giận dữ. Không

một ai trên đường có thể biết điều gì đã khiến một cô gái có đôi mắt dịu hiền thế kia trở thành như vậy. Tất nhiên chỉ có mình bản thân cô biết.

Tiểu Phần về nhà là lao ngày vào trong phòng, cô thả mình xuống giường,

lăn qua lăn lại, đầu óc hỗn loạn. Tay cô cứ cầm chắc điện thoại cơ hồ

muốn gọi cho ai đó nhưng thế nào lại thôi. Một tay cô vắt tay lên trán

nghĩ ngợi.

Khi nãy... Trên con đường đèn điện sáng choang, người ta đi lại đông

đúc, từ xa xa, Tiểu Phần bất chợt bắt gặp hai bóng người...quen quen đi

ngược chiều mình. Một cô gái cùng một chàng trai, từ xa vẫn có thể thấy

cả hai đều là nam thanh nữ tú, tuyệt đối xứng đôi. Người con gái ngồi

sau ôm eo chàng trai, đầu thoải mái dựa vào lưng. Tuy là không nhìn rõ

mặt, Tiểu Phần vẫn sửng sốt nhận ra đó không ai khác chính là cô bạn

thân thật thân của mình, và người ngồi trước...là Hạo Du! Ngay lập tức

trong người rộ lên từng đợt lạnh lẽo, Tiểu Phần thật không tin nổi được

vào mắt mình, cô phanh kít xe lại thậm chí còn suýt gây tai nạn.

Tiểu Phần lúc đó, thần trí mê loạn, giận dữ đến nỗi bàn tay nắm tay lái

cứ như run lên bần bật, tim cô nhảy loạn xạ. Sau đó là đau lòng, Tiểu

Phần thấy đau lòng vô cùng, cô ngay lập tức nghĩ đến Đình Phong, nghĩ

đến chuyện người cô yêu bị người yêu phản bội. Từng trận xót xa mãnh

liệt trào dâng.

Tiểu Phần hiện tại vẫn không khỏi bị những xúc cảm đó dày vò, ám ảnh.

Chiếc điện thoại màu trắng trong tay như phát hỏa, cô chằm chằm nhìn vào từng dòng chữ trên nó, là một cái tên hết mực thương yêu mà cô chỉ dám

gọi thầm trong mơ: Phong Phong. Giờ anh đang làm gì, liệu anh có biết

chuyện đó không, biết chuyện Tiểu Minh với Hạo Du…không. Nếu anh đã

biết… Tiểu Phần thật không dám nghĩ nữa, tim lại đau đến thắt lại.

Tiểu Phần lại lăn qua lăn lại rồi cô chợt bật dậy, ôm con gấu bông lớn

chính Tiểu Minh tặng vào lòng mà cứ nhìn chằm chằm vào nó. Tự nhiên Tiểu Phần lại nghĩ, có khi nào cô nhìn nhầm, đó không phải Tiểu Minh… Không. Ý nghĩ mới thoáng qua đầu đã bị Tiểu Phần hung hăng gạt đi mất. Không

thể, đó đúng là Tiểu Minh, và người ngồi trước là Hạo Du, làm sao mà cô

có thể nhầm được kia chứ. Nhưng tại sao chuyện này cô không biết một

chút gì cả, không hề hay biết, thậm chí nói chuyện cùng cô, Tiểu Minh

còn không lần nào nhắc đến Hạo Du nữa. Cô cứ nghĩ…

Tiểu Phần ngồi gục mặt xuống con gấu, thực rất giận nhưng không đến nỗi

ném nó đi. Tiểu Phần cũng không phải là người như thế, Tiểu Minh chắc

cũng có lý do, cô chỉ thương Đình Phong mà không chịu được thôi. Cô phải làm gì bây giờ, điện thoại cầm trên tay nãy giờ chính là muốn gọi cho

Đình Phong đó, nhưng lại không đủ can đảm, mà lại… Nói chung là đang có

rất nhiều luồng suy nghĩ trái chiều cứ lởn vởn qua đầu cô, va vào nhau

côm cốp, thật không biết nên làm gì bây giờ.

Tiểu Phần ôm đầu, cơ hồ tâm trạng mỗi lúc một xấu đi. Nhìn chiếc điện

thoại từ xa màn hình đã tự khóa lại từ lúc nào, Tiểu Phần lại đưa tay

với lấy nó. Cô hướng đôi mắt xám xít tựa hồ đang đe dọa ai đó mà nhìn

vào cái máy, lâu lắm mới thu lấy hết can đảm nhấn nút gọi. Tiếng tút đều đặn vang lên cùng với tiếng tim Tiểu Phần đập, nhưng tim cô có phần đập nhanh hơn rồi, mặt cô hơi tái. Cô sợ nghe giọng Đình Phong lúc này,

thật sự đấy, tuy là rất mong chờ được nghe tiếng nói của anh. Giả như

Đình Phong chưa biết, mà giả như Đình Phong đã biết. Chỉ cần lúc này đầu dây bên kia “Alo” một cái, khéo tim Tiểu Phần lại bắn ra ngoài luôn mất thôi.

Mà lần nào gọi cho Đình Phong, tuy chỉ là liên quan đến Tiểu Minh, Tiểu

Phần vẫn luôn hồi hộp như thế, tay cầm máy lại còn run run, thậm chí dập máy đến nửa tiếng sau khi gọi xong rồi mà Tiểu Phần vẫn cảm thấy tim

mình đập nhanh hơn bình thường.

Thế nhưng thế nào mà đến không biết ba